Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 268

Chương 268 -
Chương 268 -

Mặt thấy sắp ngã xuống, cô bé sợ đến mức nhắm mắt lại, nhưng đau đớn trong dự kiến không thấy đâu, cô bé cảm giác hình như mình được một bàn tay đón lấy.

"Không sao rồi." Cô bé nghe được giọng nói này, có chút quen thuộc.

Dao Dao cẩn thận mở mắt ra, thấy một đầu tóc vàng và khuôn mặt tươi cười, vẫn là loại cảm giác có chút quen thuộc đó.

Sau đó lại nghe được một giọng nói khác, "Tỉnh lại đi."

Người nói chuyện là Lạc Văn Thư.

Chỉ là ba chữ đơn giản thôi, cùng với giọng điệu bình thản, từ miệng của cô nói ra, đối với Chu Hoài và Dao Dao mà nói, giống như có một đôi tay vén bức tường che chắn trí nhớ trong đầu, để cho bọn họ trong nháy mắt nhớ lại tất cả.

Nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ dùng sơn đỏ viết ba con số 207, nghĩ lại các loại chuyện xảy ra trước đây, rõ ràng một giây trước vẫn còn ngoài ký túc xá, kết quả chỉ một chớp mắt, đã xuất hiện ở trước lầu ký túc xá, còn có một nữ sinh tóc ngắn không quen biết hỏi anh ta có phải tìm người hay không...

Nhất thời sắc mặt của Chu Hoài trở nên khó coi, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, đồng thời nghiêng đầu nhìn chỗ bên cạnh cửa, nữ sinh tóc ngắn đó đã biến mất.

Sau đó anh ta lại nghĩ đến một người khác.

"Dao Dao!"

Thấy cô bé được Kim Hữu Tiền ôm lấy, lúc này anh ta mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.

"Chú Chu!" Vẻ mặt của cô bé còn có chút sợ hãi, vươn tay về phía anh ta.

"Cảm ơn!" Chu Hoài nhận lấy cô bé, nói cảm ơn.

Rồi sau đó nhìn về phía Lạc Văn Thư, dò hỏi, "Xin hỏi là xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nơi này là quá khứ do quỷ ảnh tạo ra, mới vừa rồi các người bị quỷ hôn mê muội đầu óc, mục đích là lừa các người vào trong gian phòng này."

Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa nhìn cửa phòng ký túc xá, rồi sau đó nhìn cô bé được anh ta ôm trong lòng, tiếp tục nói: "Lúc chúng ta đi đến bên ngoài lầu ký túc xá, quỷ hồn bên trong đã phát hiện, nhưng không xuất hiện, vẫn luôn núp trong bóng tối quan sát."

"Mấy quỷ hồn đó cho rằng, lão tiên sinh là tồn tại rất phiền phức, mà biện pháp đơn giản nhất, chính là tấn công vào chỗ yếu..."

Còn về nhược điểm này là gì, không cần nói, mọi người cũng biết.

Những lời này, trừ câu quỷ vực lúc đầu là chạm vào phạm vi không hiểu biết, những câu khác Chu Hoài đều nghe hiểu.

Trái lại là Dao Dao ở trong lòng anh ta, vẻ mặt có chút kinh ngạc nhìn về phía Lạc Văn Thư, hỏi thăm, "Chị ơi, quỷ hồn trong này là ác quỷ sao?"

Ông nội có nói cho cô bé, có thể tạo ra quỷ vực, ít nhất quỷ hồn phải có cấp bậc ác quỷ.

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu.

Cô vừa nói xong, Lạc Tinh Dữ được cô dắt tay đã mở miệng hỏi, "Cậu cũng là người tu hành sao?"

Trên mặt cậu bé là vẻ mặt tò mò không che giấu.

Lão tiên sinh kia là người tu hành đầu tiên mà Lạc Tinh Dữ tiếp xúc trong thực tế, có chút tò mò, nhưng không nhiều, dù sao tuổi tác chênh lệch quá xa.

Mà cô bé thì lại không giống, hình nhìn cũng chỉ lớn hơn cậu có hai ba tuổi, vẫn ở trong phạm vi trẻ con, có thể miễn cưỡng xem là người tu hành cùng trang lứa.

Mẹ nói, cậu bé là người bạn nhỏ có thiên phú và ngộ tính tốt nhất mà mẹ gặp được.

Tất nhiên Lạc Tinh Dữ tin lời của Lạc Văn Thư, nhưng cũng biết, ở trong mắt người làm mẹ, đều có định luật con của mình đều là tốt nhất, giống như cậu bé cũng cảm thấy mẹ là người mẹ tốt nhất lợi hại nhất vậy.

Bây giờ gặp được người tu hành bạn nhỏ, khó tránh khỏi làm cho cậu bé có chút tò mò, cùng với một chút xíu lòng hiếu thắng.

Chỉ thấy cô bé lắc đầu một cái, “Bây giờ tớ còn chưa phải là người tu hành."

Cô bé tên là Hồ Ngọc Dao, tên ở nhà là Dao Dao, năm nay bảy tuổi rưỡi, học lớp 2.

Lúc cô bé hơn sáu tuổi, tốt nghiệp nhà trẻ, lên tiểu học, ông nội mới nói kiến thức liên quan đến tu hành cho cô bé, đồng thời bắt đầu dạy dỗ cô bé tu hành.

Ông nội nói tư chất của cô bé bình thường, cho dù từ nhỏ bắt đầu tu hành, dưới điều kiện thuận lợi mọi thứ, muốn nhập môn, ít nhất cũng phải bốn năm năm.

Nếu như không thuận lợi, vậy khó nói được.

Chẳng qua vốn dĩ mong muốn của ông nội, cũng không muốn cô bé trở nên vô cùng lợi hại, chỉ là mượn chuyện tu hành rèn luyện thân thể mà thôi.

Kiến thức lý luận của Hồ Ngọc Dao cũng tạm được, cho nên những lời mới vừa rồi Lạc Văn Thư nói, cô bé cũng biết được đại khái tình huống.

"Chị ơi, mọi người không cần lo lắng, mặc dù ác quỷ lợi hại, nhưng ông nội lợi hại hơn, trên người em có mang bùa bình an ông nội vẽ, quỷ hồn không thể tổn thương chúng ta được, rất nhanh ông nội có thể tìm đến chỗ này, đến lúc đó sẽ không sao đâu!" Cô bé mở miệng an ủi Lạc Văn Thư.

Lúc này Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng nhắc nhở cô bé, "Nhưng mới vừa rồi nếu không phải nhờ mẹ tớ, các người đã bị lừa vào bên trong rồi."

Nghe nói như vậy, Hồ Ngọc Dao ngẩn ra, "Hình như là đúng nha..."

Bây giờ đến lượt Lạc Tinh Dữ an ủi lại cô bé, "Cậu đừng lo lắng, có mẹ tớ ở đây, không có việc gì, mẹ tớ rất lợi hại!"

Có lẽ đây là sự so sánh người của mình lợi hại hơn của các bạn nhỏ.

Hồ Ngọc Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Mặc dù cô bé không biết cụ thể Lạc Văn Thư lợi hại bao nhiêu, nhưng Lạc Tinh Dữ nói là thật, ít nhất cũng lợi hại hơn bùa bình an của ông nội trên người cô bé, cô bé chỉ cần ngoan ngoãn đi theo bọn họ là được rồi.

"Tớ tên là Hồ Ngọc Dao, năm nay bảy tuổi rưỡi, cậu có thể gọi tớ là Dao Dao."

"Tớ tên là Lạc Tinh Dữ, năm nay năm tuổi, cậu có thể gọi tớ là Tinh Tinh."

"Cậu nhỏ hơn tớ hai tuổi rưỡi, có phải nên gọi tớ là chị Dao Dao hay không?"

Bình Luận (0)
Comment