Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 269

Chương 269 -
Chương 269 -

Hai người bạn nhỏ nhỏ giọng trao đổi, nhìn vào có chút đáng yêu.

Chu Hoài ở bên cạnh lại rũ mi mắt xuống.

Khi Lạc Tinh Dữ mở miệng hỏi câu "Cậu cũng là người tu hành sao", anh ta đã bắt đầu chú ý đến, đặc biệt là từ "cũng" kia, nghĩ rằng bạn nhỏ dùng sai từ rồi.

Nhưng sau đó Lạc Tinh Dữ tự giới thiệu mình, cái tên "Lạc Tinh Dữ" này, trực tiếp làm cho anh ta nghĩ đến nguyên nhân chủ yếu bọn họ đi đến Xuân Sơn này, chính là chủ nhân của tài khoản Douyin tên là Đảo nhỏ Tinh Tinh.

Lạc Tinh Dữ, có thể hiểu là đảo nhỏ tinh tinh, hơn nữa đối phương vừa vặn là đứa bé năm tuổi...

Nhưng thật sự trùng hợp như vậy sao?

Xuân Sơn không phải là một nơi nhỏ, mà là một thành phố lớn có mười triệu dân số, bọn họ chỉ đi ra ngoài ăn sáng, vừa vặn đụng phải người muốn tìm, theo lý mà nói, có xác suất nhỏ không đáng nhắc đến.

Nhất thời Chu Hoài suy nghĩ có chút quá tập trung, chợt nghe bên cạnh vang lên một giọng nữ nhàn nhạt.

"Các ngươi dẫn đám người chúng ta đến chỗ này, không phải là muốn chúng ta đi vào sao, sao vậy, còn muốn tự ta mở cửa ra?”

Chu Hoài lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn sang, người nói chuyện là Lạc Văn Thư, cô đáng nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ ở phía trước, ánh mắt lạnh nhạt, cho người ta có một loại cảm giác hờ hững.

Trong cửa.

Ba bóng ra tỏa ra oán khí ngút trời, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm thế nào.

Bọn nó đều là ác quỷ có lý trí nhất định, còn khó dây dưa hơn ác quỷ bình thường.

Bọn nó biết rất nhiều thủ đoạn của người tu hành, nếu dùng trên người bọn nó, không chỉ không thể thu phục được, trái lại còn có khả năng bị bọn nó lợi dụng.

Những năm gần đây, có không ít người tu hành đều thua trong tay bọn nó.

Lúc Hồ tiên sinh xuất hiện, bọn nó cũng biết ông già này vô cùng khó dây dưa, bởi vì đã từng ở trong trí nhớ của người tu hành khác nhìn thấy sự tích liên quan đến ông ấy, là một trong những người tu hành lợi hại nhất hiện tại.

Vì vậy bọn nó cẩn thận che giấu khí tức, núp trong bóng tối theo dõi.

Lúc ấy, thật ra bọn nó hoàn toàn không chắc chắn có thể lừa gạt Hồ tiên sinh, không ngờ đến vận may đứng ở phía bọn nó, Hồ tiên sinh không phát hiện dị thường, để lại cháu gái và một người bình thường ở bên ngoài, dẫn theo một đám phế vật và một người chịu tội thay đi vào.

Đúng vậy, ở trong mắt bọn nó, đám người Lạc Văn Thư là tồn tại của phế vật, không đáng nhắc đến.

Chỉ cần tách bọn họ và Hồ tiên sinh ra, thì rất dễ dàng giải quyết.

Nhưng mà sự phát triển của mọi chuyện, hoàn toàn ngoài dự đoán của bọn nó, người phụ nữ kia rõ ràng trên người chỉ có một chút linh lực yếu ớt, lại có thể hành động tự nhiên không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào trong ảo cảnh quỷ vực của bọn nó.

Hơn nữa còn làm hư chuyện tốt của bọn nó, chỉ dùng một câu nói đã làm cho hai con tin tỉnh táo lại.

Chuyện này cũng thôi đi, rõ ràng người này biết trong phòng có khác thường, giờ phút này lại dám xông vào.

Là có chỗ dựa nào sao?

hay là người không biết sợ?

"Làm thế nào đây?"

"Muốn để cho cô ta vào không?"

"Các ngươi sợ cái gì? Một người tu hành không lên được mặt bàn, có thể có lá bài tẩy gì chứ, đừng quên chỗ này là quỷ vực do chúng ta chế tạo ra, ta thấy là cô ta chỉ muốn phô trương thanh thế, mở cửa ra đi, trái lại ta muốn cô ta có dám vào hay không!"

Trao đổi mấy câu, ba bóng đen đạt thành nhận thức chung, rồi sau đó lập tức thấy cửa gỗ cũ kỹ kia phát ra tiếng vang rùng rợn, từ từ mở ra.

"Thật... Thật sự muốn đi vào sao?" Chu Hoài nhìn bóng tối quỷ dị bên trong cửa, có chút không xác định hỏi.

Đây cũng không phải là anh ta nghi ngờ Lạc Văn Thư, chỉ là cảm thấy hành động bây giờ của cô có chút mâu thuẫn, nếu như lúc đầu quyết định đi dào, hình như cũng không cần để cho anh ta và Dao Dao tỉnh lại trước khi đi vào cánh cửa này.

"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu, dắt Lạc Tinh Dữ đi vào trong.

Lạc Tinh Dữ thuận tay kéo Lâu hiểu Văn đi vào, hình như cậu bé nhớ cô ấy có chút sợ tối, "Chị ơi, cùng đi!" Sau khi nói xong, vừa quay đầu hô ra bên ngoài, "Chị Dao Dao ơi, chị cũng nhanh đi vào đi!"

Vừa nói xong, bóng người của cậu bé đã bị một mảnh bóng tối quỷ dị cắn nuốt.

Sau đó là Lâu Hiểu Văn.

Vì vậy Hồ Ngọc Dao nhìn về phía Chu Hoài, nói, "Chú Chu, chúng ta đi thôi!"

"Được." Chu Hoài chỉ đành ôm cô bé đi theo sau.

Kim Hữu Tiền đi ở phía sau cùng, sau khi cậu ta đi vào, cánh cửa gỗ cũ kỹ kia, lắc lư đóng lại.

Tiếp đó liền thấy cửa và khung cửa hòa thành một thể, sau đó dung nhập vào vách tường, cuối cùng cả lầu ký túc xá biến mất, thế giới bên ngoài cũng trở nên vỡ vụn.

---

Giống với lúc trước, sau khi đi vào cửa, trải qua bóng tối ngắn ngủi, tầm mắt đã khôi phục lại ánh sáng.

Lần này, đoàn người Lạc Văn Thư không bị mang đến nơi kỳ quái, bọn họ đều ở bên trong phòng.

Đây là một phòng ký túc xá có chút chật hẹp, tổng cộng bày sáu cái giường, là giường trên giường dưới, hành lang chính giữa đặt hai cái bàn dài, trên bàn trải một khăn trải bàn màu xanh.

Thời gian là buổi tối, ánh trăng xuyên qua kính cửa số chiếu vào trong phòng.

Ánh sáng bên trong hết sức mờ tối, nhưng Kim Hữu Tiền lại có thể rõ ràng nhìn thấy tất cả mọi thứ xung quanh.

Chỉ thấy trên tường voi trắng dán các loại áp phích ngôi sao và báo cũ, cái trước là dùng để thưởng thức, mà cái sau thì dùng để che vết bẩn.

Cũng không biết là ngày gì, trong phòng ký túc xá chỉ có ba người, giờ phút này đều đang ngủ.

"Sư phụ..." Kim Hữu Tiền nhỏ giọng gọi một câu.

Bình Luận (0)
Comment