Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 270

Chương 270 -
Chương 270 -

"Đây là đang ở trong đoạn thời gian sớm nhất." Lạc Văn Thư trả lời.

Nói cách khác, lúc là lúc bắt đầu tất cả mọi chuyện.

Không có bất ngờ gì xảy ả, rất nhanh chuyện xảy ra ở quá khứ sẽ tái hiện.

Vì vậy Kim Hữu Tiền ngoan ngoãn im miệng không nói lời nào, chăm chú quan sát tất cả trong phòng.

Đại khái qua hai phút, cậu ta chợt thấy trên trần nhà, có một tia lửa chợt lóe và biến mất, nếu không phải là trong hoàn cảnh mờ tối, có thể không phát hiện ra được.

Cậu ta lập tức nhìn sang, đó là vị trí phía trên cửa sổ, trên tường đục một cái lỗ nhỏ, dây điện từ bên ngoài kéo vào trong, dùng kẹp cố định trên tường.

Chỉ chốc lát sau, tia lửa lại xuất hiện.

"Là dây điện chập mạch dẫn ra hỏa hoạn sao?" Kim Hữu Tiền lẩm bẩm.

Rất nhanh cậu ta biết, mình đã đoán đúng.

Phía dưới dây điện là rèm cửa màu trắng, bên cạnh là mùn treo trên giường trên, tia lửa văng đến phía trên, rất nhanh lập tức bốc khói, dần dần có một ngọn lửa nhỏ xuất hiện.

Rồi sau đó nhanh chóng lan tràn ra.

Bốc cháy trước nhất là giường trên ở gần chỗ cháy, giường dưới có một người đang ngủ, thế lửa gần như lan đến trên đầu người này, ánh lửa chiếu lên mặt, nhưng cô ấy lại không có phản ứng gì.

Lâu Hiểu Vân không biết đây chỉ là ảo cảnh tái hiện lại quá khứ, mặc kệ cô ấy làm gì cũng vô dụng, chuyện đã xảy ra, sẽ không thay đổi gì cả.

"Tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi!" Cô ấy vọt đến, mạo hiểm lửa đang cháy, muốn đánh thức nữ sinh ngủ say kia.

"Cháy rồi, đừng ngủ nữa!" Cô ấy lớn tiếng kêu, đối phương vẫn không có phản ứng.

Trong lúc vội vàng, Lâu Hiểu Vân chú ý đến mặt của nữ sinh rất đỏ, là loại đỏ không được bình thường, cô ấy đưa tay sờ trán đối phương, nhiệt độ nóng phỏng tay truyền đến.

Cô ấy sửng sốt một chút, rồi sau đó vòng qua bàn gọi hai người còn lại, cũng giống nhau, mặc kệ gọi thế nào, cũng không gọi tỉnh được.

Đều mặt đỏ, trứng nóng ran.

Không đợi cô ấy có động tác tiếp theo, ngọn lửa bỗng nhiên trở nên lớn hơn, toàn bộ phòng ký túc xá biến thành một biến lửa, tất cả mọi thứ, trở nên mơ hồ trong ánh lửa.

Lâu Hiểu Vân sợ hết hồn, rồi sau đó phát hiện, lửa cháy không ảnh hưởng gì đến cô ấy.

Nhưng ba nữ sinh trong phòng ký túc xá lại không may mắn như vậy.

Lâu Hiểu Vân nghe được một trận tiếng hỗn loạn, hình như là có người vùng vẫy muốn bò dậy, trong quá trình đó đụng ngã đồ trong phòng.

Tiếp theo là tiếng rên rỉ đau đớn.

Lâu Hiểu Vân theo bản năng nhìn nơi phát ra âm thanh, tầm mắt bị ngọn lửa hừng hực làm mờ đi, cùng lúc đó cô ấy phát hiện mình không nghe được âm thanh nào cả.

Chính xác mà nói, là không nghe được bất kỳ âm thanh nào trong phòng ký túc xá.

Nhưng có thể nghe được tiếng nói chuyện của người cùng đi.

"A, không nhìn thấy nữa!" Người nói chuyện chính là Hồ Ngọc Dao.

Rồi sau đó nghe được tiếng đáp lại của Lạc Tinh Dữ, "Đừng sợ, mẹ nói rồi, đây là thứ bạn nhỏ không thích hợp nhìn thấy.”

Lâu Hiểu Vân nghe vậy thì sững sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Lạc Văn Thư, Lạc Văn Thư hơi gật đầu với cô ấy, vì vậy cô ấy biết, mới vừa rồi mình đột nhiên không nhìn thấy rõ không nghe được âm thanh nào, là bởi vì được phân vào phạm vi trẻ em, cần bảo vệ.

Cô ấy cảm kích nhìn Lạc Văn Thư.

Chu Hoài ở bên cạnh có chút bất ngờ nhìn Lạc Văn Thư, không nghĩ đến cô lại tỉ mỉ như vậy.

Hỏa hoạn vẫn tiếp tục cháy, lúc này bên ngoài truyền đến tiếng huyên náo, nam nữ đều có.

"Sao lại cháy vậy?"

"... Trong phòng có ai không?"

"Hẳn là không có đi, tất cả đều đi tham gia dạ tiệc rồi..."

"207! 207 có người! Có ba người, bị bệnh ở lại phòng nghỉ ngơi!"

Kim Hữu Tiền nghe được giọng nói vang lên bên ngoài, thở dài trong lòng một chút.

Giờ phút này cậu ta cũng là bạn nhỏ được bảo vệ, không thấy rõ cũng không nghe được tình huống cụ thể trong phòng, nhưng cũng vì vậy có thể đoán ra được chuyện gì, nếu không cần gì phải che giấu.

Cuối cùng Kim Hữu Tiền không thấy có người đi vào cứu hỏa, chỉ thấy trong ánh lửa đột nhiên bùng lên, lấp đầy cả căn phòng, tiếp đó tầm mắt tối sầm lại khôi phực được ánh sáng, trước mắt đã là một mảnh phế tích cháy đen.

Cửa sổ, bàn, giường, tất cả đều bị cháy, rõ ràng tường đã bị ngọn lửa đốt cho nám đen, vị trí trên giường có ba người nằm, loáng thoáng nhìn ra thi thể bị cháy đen.

"Mẹ."Lạc Tinh Dữ kêu một tiếng.

“Chờ một lát nữa." Lạc Văn Thư đáp lại.

Kim Hữu Tiền nghe nói như vậy, có một loại dự cảm xấu khó hiểu.

Một giây tiếp theo, dự cảm biến thành sự thật.

Chỉ thấy ba cổ thi thể hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, không nhìn kỹ cũng không phát hiện thi thể cháy đen, bỗng nhiên xác chết vùng dậy, ngồi dậy đứng lên từ trên đất.

Trong quá trình này, thi thể cứ đứng thẳng, nhìn vào vô cùng quỷ dị.

Bởi vì động tác quá mức kịch liệt, trên thi thể rơi xuống một ít mảnh vụn bị cháy, trơi trên mặt đất, văng lên không ít bụi bặm.

Kim Hữu Tiền bị dọa sợ cho hết hồn.

Chu Hoài ở bên cạnh, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Lâu Hiểu Vân và hai người bạn nhỏ thì không có phản ứng gì, hiển nhiên là vẫn bị bảo vệ, mà Kim Hữu Tiền và Chu Hoài là hai người bị đá ra khỏi hàng ngũ, tận mắt nhìn thấy hiện trường đáng sợ.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Người đâu? Tại sao không thấy?

"Gặp quỷ, tại sao chúng ta ở chỗ này, còn ở trong cái thân thể bồn nôn thế này?!"

Bình Luận (0)
Comment