Kim Hữu Tiền nghe được ba cổ thi thể cháy đen đột nhiên mở miệng nói chuyện, nhìn thấy bọn họ tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi, bộ dạng không hiểu chuyện gì, cũng không cảm thấy sợ, trái lại có chút buồn cười, thậm chí có một suy nghĩ kỳ quái--- Thi thể bị đốt thành như vậy, rốt cuộc sao có thể mở miệng nói chuyện được?
Tiếp đó đã nhìn thấy một luồng khói đen chui ra từ trên thi thể bị cháy đen, biến thành một bóng người, trôi lơ lửng trên không trung.
Hai cổ thi thể khác cũng giống nhau, khói đen bay ra biến thành bóng đen.
Lúc này tiếng của Lạc Tinh Dữ vang lên, "A, ba quỷ hồn, oán khí thật nồng đậm!"
Hiển nhiên bảo vệ đã bị giải trừ.
Hình như ba quỷ ảnh này không nhìn thấy đoàn người bọn họ, nhìn một vòng ký túc xá bị đốt thành tro tàn, sau khi không phát hiện ra gì, thì định rời đi.
Lúc này Lạc Văn Thư mới mở miệng, "Các ngươi chết rồi, chỉ là một tai nạn bất ngờ, mặc dù quá trình rất thống khổ, nhưng không nên có oán khí mạnh như vậy mới đúng..."
Trong nháy mắt, tiếng nói này vừa vang lên, ba đạo quỷ ảnh cứng đờ tại chỗ, rồi sau đó quay mạnh đầu lại, đồng loạt nhìn về phía bên này.
"Ai?!"
"Người nào đang nói chuyện!"
Một lát sau, giọng điệu của ba quỷ ảnh thay đổi.
"Là các ngươi?"
"Nơi này là tầng sâu nhất của ảo cảnh, các ngươi vào bằng cách nào?"
"Tất nhiên là đi vào." Lạc Văn Thư hờ hững đáp lại, rồi sau đó hỏi, "Sau đó xảy ra chuyện gì?"
Ba quỷ hồn cẩn thận nhìn bên này, dùng âm thanh chỉ có lẫn nhau nghe hiểu trao đổi.
"Ta biết người phụ nữ này có cổ quái!"
"Sau khi những người này đi vào cửa, vốn dĩ nên trực tiếp xuất hiện trước mắt chúng ta, kết quả lại biến mất không thấy, mặc kệ tìm thế nào cũng không tìm ra được, không chỉ có như vậy, còn mang chúng ta trở về ảo cảnh của tầng này!"
"Bây giờ nói chuyện này thì có lợi ích gì? Lại không thể quay trở về lựa chọn lần nữa! Hơn nữa theo tình hình này, coi như lúc ấy chúng ta không mở cửa, chính cô ta cũng có thể đi vào, kết quả cũng giống nhau, bây giờ chuyện quan trọng nhất là, nên làm thế nào?"
Thật ra trước mắt, bọn nó cũng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đi lên thăm dò một phen, nhìn xem thử thực lực của đối phương, hoặc là vì an toàn, trực tiếp chạy, không đấu trực diện với đối phương.
Dù sao nơi này là quỷ vực do bọn nó tạo ra, ở chỗ này, bọn nó chiếm ưu thế tuyệt đối.
Ngay cả ông già khó dây dưa nhất, cũng đã bị bao vây bên trong ảo cảnh.
Chỉ cần bọn họ tìm cơ hội bắt con nhóc kia, làm con tin, để cho ông già ném chuộc sợ vỡ bình, như vậy luôn có cơ hội giết chết ông ta!
"Chọn như thế nào, nhanh quyết định!"
"Đánh hay chạy?"
Ba đạo quỷ ảnh đang thương lượng, bỗng nhiên nghe được người phụ nữ kỳ quái kia lên tiếng, "Ta hy vọng các ngươi có thể phối hợp một chút, nếu không..."
"Nếu không thì thế nào?" Một quỷ ảnh trong đó hỏi, giọng điệu rất xem thường.
"Ngươi định làm gì?" Một quỷ ảnh khác tiếp lời, cảm giác giống như đang nói "Ngươi có thể làm gì" vậy.
Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh nghe nói như vậy, nhất thời đôi mắt sáng lên, vừa chuẩn bị lấy đồ từ trong cặp sách nhỏ ra.
Kim Hữu Tiền hơi chú ý đến động tác này, theo bản năng nhìn đến, sau khi nhìn hai lần, đột nhiên cảm giác có chút không đúng.
Hôm nay lại không cần đi nhà trẻ, chẳng qua là ra ngoài ăn sáng, tại sao Lạc Tinh Dữ phải mang cặp sách?!
Không đợi cậu ta suy nghĩ ra, đã nghe giọng nói của Lạc Văn Thư vang lên lần nữa, “Xem ra các ngươi không tính phối hợp?"
Trả lời cô, là từng tiếng hừ lạnh, mang theo ác ý và khinh thường.
"Tinh Tinh." Lạc Văn Thư kêu một tiếng.
"Có!" Lạc Tinh Dữ vô cùng tích cực đáp lại, giống như học sinh giỏi tích cực giơ tay trả lời vấn đề của giáo viên.
"Con chơi một lát đi." Lạc Văn Thư nói.
"Cảm ơn mẹ!" Đôi mắt Lạc Tinh Dữ trở nên trong suốt, lúc nói chuyện, đồng thời thả cặp sách nhỏ xuống, mở khóa kéo, tay nhỏ duỗi vào bên trong, lúc lấy ra, trong tay đã có một xấp lá bùa chú.
Kim Hữu Tiền thấy một màn này, ngu người rồi.
Từ từ chậm chạp phản ứng lại, Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ hình như không chỉ đơn gian là ăn bữa sáng, giống như đã sớm biết tình huống đặc biệt, nếu không Lạc Tinh Dữ cũng không chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Dù sao có người chỉ đi ra ăn sáng sẽ mang một túi lá bùa sao!
"Sư phụ..." Kim Hữu Tiền thấy trang bị quá xa xỉ của Lạc Tinh Dữ, có chút đỏ mắt, còn có chút xíu ủy khuất.
Lạc Văn Thư an ủi cậu ta, "Món đồ chơi lúc trước cho cậu, có chỗ dùng rất đặc biệt, cậu không có chuyện gì thì đi dạo nhiều một chút, tích lũy càng nhiều, sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được."
Kim Hữu Tiền nghe được lời này, nhất thời giống như sống lại.
Cậu ta chỉ lo hâm mộ chỗ tốt của Lạc Tinh Dữ, đã quên chỗ tốt sư phụ cho mình, khoảng thời gian này, không biết bao nhiêu người ở đồn cảnh sát nhìn chằm chằm, muốn mua món đồ chơi kia của cậu ta!
Vừa nghĩ đến chỗ này, cậu ta luồn tay vào trong túi, bóp món đồ chơi kia.
Không thể không nói, cảm giác rất tốt.
Bên kia, Chu Hoài và Hồ Ngọc dao đều ngẩn ra.
Hai người tự nhận đã gặp nhiều việc đời, một người sinh ra trong gia đình giàu có, một người lớn lên bên cạnh Hồ tiên sinh, trên người cũng mang rất nhiều bùa bình an trân quý dù có tiêu nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.
Thậm chí sáng sớm hôm nay trước khi đi ra ngoài, còn tận mắt nhìn Hồ tiên sinh vẽ bùa tại hiện trường.
Giờ phút này nhìn thấy Lạc Tinh Dữ cầm một xấp bùa vàng, đều cảm thấy không chân thật.
Bởi vì trong nhận biết của bọn họ, bùa chú được tính theo tấm, mà không phải là xấp.
Có lẽ cái này là giả đi... Chu Hoài suy nghĩ trong đầu.
Hồ Ngọc Dao cũng cảm thấy là giả.