Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 273

Chương 273 -
Chương 273 -

Cảm giác kia nhất định rất thoải mái!

Còn về Chu Hoài, sau khi nhìn thấy kết giới ngăn cản được oán khí hung hăng đáng tới kia, trong lòng hơi bình tĩnh, nhưng vẫn có chút lo lắng, bởi vì anh ta không biết kết giới có thể ngăn cản trong bao lâu, mà ba quỷ ảnh bên ngoài, nhìn vào không giống như sự tồn tại dễ chọc.

Nhưng theo sự tiêu hao từ tờ bùa chú của Lạc Tinh Dữ, những móng vuốt oán khí màu đen kia sờ tới sờ lui trên kết giới, cũng không có kết quả gì, giống như từng con ruồi không đầu.

Chu Hoài dần ý thức được, sự lo lắng của anh ta hoàn toàn là dư thừa, người phụ nữ bên cạnh kia, hình như từ đầu đến cuối đều không đặt ba đạo qủy ảnh vào trong mắt, mà xem nó thành đồ chơi cho trẻ em.

Dần dần Chu Hoài có chút chết lặng.

Giờ phút này suy nghĩ duy nhất của anh ta chính là, đáng tiếc Hồ tiên sinh không ở đây, nếu không anh ta có thể từ chỗ Hồ tiên sinh biết được, hai mẹ con này, rốt cuộc là lợi hại đến trình độ nào.

Mà so sánh với người bên trong kết giới, quỷ hồn bên ngoài cũng cảm giác không tốt lắm.

Sau khi móng vuốt quỷ thăm dò hồi lâu, rốt cuộc mang kết quả về --- đó là một đạo kết giới gần như hoàn mỹ, không tìm được bất kỳ nơi yếu ớt nào cả.

Chuyện này đồng nghĩa với việc, bọn nó không thể dựa vào công kích điểm yếu nhanh chóng đáng tan kết giới, chỉ còn lại một lựa chọn, đó chính là tập trung công kích một điểm nào đó, cho đến khi kết giới bị đánh vỡ.

Bản chất chính là hợp sức thử độ chịu đựng của đối phương, nhìn thử là đối phương khô kiệt linh lực trước hay là bọn nó hao hết oán khí trước.

Tất nhiên ba đạo quỷ ảnh không sợ, nơi này là quỷ vực do bọn nó chế tạo ra, là sân nhà của bọn nó, hơn nữa bọn nó có ba người, không thể nào thua một người phụ nữ trẻ, nếu không có thể trực tiếp đi U minh, ở lại nhân gian thật làm mất hết mặt mũi của quỷ.

Chẳng qua loại phương thức này tương đối phiền phức, không biết phải mất bao nhiêu thời gian.

Hơn nữa ở trong một đoạn thời gian khác của ảo cảnh này, còn có một ông già khó dây dưa đang uy hiếp đến bọn họ, kéo dài càng lâu, càng dễ dàng xảy ra vấn đề.

Nhưng bọn nó không có lựa chọn nào khác.

"Làm thế nào đây?"

"Nếu không mặc kệ bên này, trước đi giải quyết ông già kia?"

"Hoặc là để lại một người trông chừng chỗ này, để tránh xảy ra chuyện tệ hại hơn?"

Ba đạo quỷ ảnh dùng tiếng nói chỉ có đối phương hiểu để thương lượng, còn chưa có kết quả, lại có mấy đoàn lửa tấn công đến.

"Tại sao lại là ta?!!" Quỷ hồn bị ngọn lửa dây dưa có chút phát điên, cả người đều trở nên nóng nảy, oán khí phát ra trên người cũng bị ảnh hưởng, giống như một ngọn lửa có bỏ thêm vô số củi đốt, gương nanh múa vuốt.

Rõ ràng bề ngoài của ba bọn nó rất giống nhau, không khác chỗ nào, trong lúc đó quỷ hồn bị ngọn lửa dây dưa có thử đổi vị trí mấy lần, thậm chí còn trao đổi khí tức trên người với đồng loại.

Nhưng cái đứa bé xui xẻo kia, cũng không biết xảy ra chuyện gì, mỗi lần cũng có thể tìm được nó một cách chính xác, thúc giục hỏa phù tấn công nó.

Mặc dù đối với nó mà nói, loại công kích này không đau không nhột, dùng cù lét để hình dùng đã là rất xem trọng rồi.

Nhưng thật sự rất phiền, giống như có một con ruồi không ngừng vo ve bên tai, bạn lại không bắt được nó, tức giận đến phát điên!

"Mẹ ơi, hình như chỗ tay của nó bị đốt rụi một miếng nhỏ!" Nhìn thì Lạc Tinh Dữ giống như đang chơi, nhưng thật ra rất nghiêm túc, vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ quan sát.

Cậu bé biết bản lĩnh của mình có hạn, vì vậy chỉ đánh vào một mục tiêu, hơn nữa mỗi lần công kích đều chỉ có một chỗ.

Xấp bùa chú trong tay đã dùng hết hoàn toàn, vốn dĩ cậu bé có chút tiếc nuối, cảm thấy hình như mình hơi gà, không tổn hại được mục tiêu chút nào.

Nhưng nhìn thấy một luồng ngọn lửa không quá rõ ràng, rơi vào vị trí tay của mục tiêu, hoặc có thể nói là ống tay áo, ngoan cường đốt oán khí đó thành một cái lỗ, mới hoàn toàn tắt.

Vì vậy Lạc Tinh Dữ trở nên có sức sống hơn, hưng phấn quay đầu nhìn Lạc Văn Thư.

"Con quan sát rất cẩn thận." Lạc Văn Thư khích lệ, rồi sau đó nói với cậu bé, "Hỏa phù đã dùng rất nhuần nhuyễn rồi, có thể thử những bùa chú khác."

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, ánh mắt sáng lấp lánh như vì sao.

"Vâng!"

Cặp sách nho nhỏ của cậu bé, giống như một cái rương đồ nghề, trước đó đã móc ra một xấp hỏa phù, sau khi tiêu hao hết, lại đưa tay vào, lúc rút ra lại thêm một xấp bùa.

Kim Hữu Tiền: Thật là quá hâm mộ hu hu hu!!

Chu Hoài và Hồ Ngọc Dao: ... Giống như đang nằm mơ vậy?

Còn về Lâu Hiểu Vân, bởi vì không biết gì về kiến thức tu hành, trái lại cô ấy là người có suy nghĩ đơn thuần nhất ở chỗ này, trên mặt là vẻ mặt sợ ngây người, trong lòng điên cuồng lẩm bẩm đại lão 666.

Mà ba đạo quỷ ảnh ở bên ngoài kết giới, thấy một màng này, trong sự chết lặng có chút thống khổ, càng nhiều hơn là sự không hiểu.

Bọn nó không nghĩ ra, rốt cuộc thế giới này bị gì vậy?

Tại sao một đứa bé năm tuổi có thể bước vào cảnh giới thứ hai của tu hành?

Chuyện này thì cũng thôi đi, tại sao đứa bé này còn giàu như vậy?

Đây là bùa chú, còn thật hơn cả vàng bạc, không phải là rau cải trắng trong chợ!

Những người tu hành bọn nó bắt trong những năm qua, tất cả cũng không phải là tay mơ, cũng có nhân vật được xếp vào hạng xuất sắc của Huyền môn, nhưng cho đến nay không có ai một hơi có thể cầm ra nhiều bùa chú công kích như vậy, hơn nữa còn đưa cho một đứa bé cầm chơi.

Sau khi tiêu hao hết một đống, lại lấy ra một đống mới!

Bình Luận (0)
Comment