Bên kia Lạc Tinh Dữ cũng không quan tâm đến chuyện bọn nó đang suy nghĩ gì, lần này cậu bé lấy là lôi phù, là lúc Lạc Văn Thư nhàm chán vẽ cho cậu bé.
Dùng là giấy vàng và chu sa, nhưng cô vẽ rất tùy ý, bút chấm vào mực đỏ chu sa, vẽ liền một mạch, một cái chớp mắt đã vẽ xong một tấm.
Lạc Tinh Dữ thì đứng ở bên cạnh, cô vẽ xong một tấm cậu bé nhặt một tấm, chất chồng trên bàn bên cạnh.
Chỉ với một lát, bàn đã được để đầy.
Sau đó thì chất trên đất.
Ngày tiếp theo, Lạc Tinh Dữ cũng lấy được rất nhiều bùa chú, một nửa là hỏa phù một nửa là lôi phù, cậu bé phân loại xếp lại, bó thành từng xấp.
Cậu bé cho rằng Lạc Văn Thư vẽ để bán, vì vậy sau khi sắp xếp xong thì giao cho cô.
Rồi sau đó biết được, tất cả đều là vẽ cho cậu bé chơi.
Lúc ấy Lạc Tinh Dữ sợ ngây người, sau khi phục hồi lại tinh thần bắt đầu mong đợi.
Ngày hôm qua, ở ngoại ô phía Nam, lần đầu tiên cậu bé sử dụng hỏa phù, còn chưa đã ghiền, không nghĩ đến hôm nay có một quỷ hồn tốt bụng tự đưa đến cửa luyện tập với cậu bé.
Rất nhanh Lạc Tinh Dữ vứt bỏ mấy suy nghĩ không cần thiết ra khỏi đầu, nghiêm túc nhớ lại những nội dung mà Lạc Văn Thư dạy mình, rồi sau đó máy móc rút ra một tấm lôi phù kẹp trong ngón tay, dẫn linh lực phối hợp với pháp quyết, thức tỉnh lôi phù.
Cậu bé là một người bạn nhỏ rất một lòng, cho nên mục tiêu vẫn là quỷ hồn trước đó, cùng với tay áo của nó.
"Cửu thiên thần lôi, nghe ta hiệu lệnh, nhanh hạ xuống!"
Lúc này, hoàn cảnh xung quanh đã yên lặng không có tiếng động nhanh chóng xảy ra thay đổi, phòng ký túc xá vốn đã biến thành một mảnh phế tích mà đám người Lạc Văn Thư và ba quỷ hồn đang ở, lúc này lại biến thành một mảnh đất trống rộng rãi.
Giống như một cái sân banh nhỏ, không có vật gì ngăn che.
Bầu trời âm trầm, bên ngoài bị sương mù dày đặc bao phủ, không nhìn thấy cái gì cả.
Sau khi Lạc Tinh Dữ thức tỉnh lôi phù, liền thấy trên bầu trên ở đỉnh đầu, mây đen cuồn cuộn, có tia chớp lóe lên, rồi sau đó ngưng tụ thành một đạo sấm sét to bằng cánh tay người lớn, bổ về phía một quỷ ảnh trong đó.
Thật ra quỷ hồn trước đó bị một xấp bùa hỏa phù hỏi thăm sức khỏe đã sớm có dự cảm, nhưng khi thấy sấm sét thật sự đánh về phía mình, vẫn không nhịn được mắng chửi.
"CMN, tại sao lại là ta?!!"
--
Tầng thứ hai của ảo cảnh, Hồ tiên sinh đã bị nhốt ở chỗ này được một khoản thời gian.
Lúc trước ở trong tiệm ăn sáng, ông ấy thấy oán khí lưu lại trên người Lâu Hiểu Vân không nặng lắm, nhưng cũng không vì vậy mà xem thường.
Sau đó đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh, ông ấy cẩn thận quan sát chốc lát, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng nhìn rồi, sau khi chắc chắn không có vấn đề, mới dẫn theo đoàn người Lạc Văn Thư tiến vào.
Cho đến khi đi đến bên ngoài cửa phòng 207, tất cả đều phù hợp với quan sát của ông ấy, quỷ hồn bên trong có chút đạo hạnh, nếu là người tu hành bình thường đụng đến có chút phiền phức, nhưng đối với ông ấy mà nói, không là gì cả.
Vì vậy ông ấy dẫn người đi vào trong phòng.
Sau khi bóng tối ngắn ngủi kết thúc, tầm mắt khôi phục ánh sáng, trong nháy mắt khi thấy rõ ràng hoàn cảnh xung quanh, Hồ tiên sinh biết mình đã bị lừa.
Là ảo cảnh của quỷ vực!
Những gì ông ấy thấy lúc trước, chỉ là giả tưởng mà thôi!
Bên trong phòng ký túc xá này, lại là quỷ hồn có cấp bậc ác quỷ!
Chẳng qua Hồ tiên sinh cũng chỉ thán phụt có quỷ hồn có thể lừa gạt được đôi mắt của mình, ông ấy cũng không sợ, chuyện lo lắng duy nhất chính là, không biết phạm vi của mảnh quỷ vực này rốt cuộc lớn bao nhiêu, có thể kéo theo cả Chu Hoài và Hồ Ngọc Dao ở bên ngoài không.
Rất nhanh, ông ấy đã biết đáp an.
Bởi vì đạo cấm chế huyết mạch ông ấy để lại trên người Hồ Ngọc Dao bị chạm vào, ông ấy cảm giác được cháu gái nhỏ gặp nguy hiểm.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nhẹ nhàng của Hồ tiên sinh biến mất thay vào đó là sự lo lắng và tức giận.
Nhưng trong lúc đó, ông ấy lại không có cách nào, bởi vì lần này trước khi đi ăn sáng, không nghĩ sẽ đụng phải chuyện này, không mang theo gì cả, rương đựng pháp khí và bùa chú còn để trong phòng khách sạn.
Cũng may loại nguy hiểm đến từ huyết thống nhanh chóng biết mất, chứng minh cháu gái nhỏ đã an toàn.
Vì vậy Hồ tiên sinh thở phào nhẹ nhõm, đoán là có thể là cô gái trẻ kia ra tay.
Trong đầu ông ấy nghĩ, cô gái trẻ kia tuổi tác còn nhỏ, nhưng không ngờ bản lĩnh lại lớn như vậy.
Sự an nguy của cháu gái nhỏ tạm thời được đảm bảo, Hồ tiên sinh cũng không vội nữa, bình tĩnh lại, tìm nhược điểm của ảo cảnh.
Cũng không lâu lắm, ông ấy tìm được mép bờ của tầng ảo cảnh này, chỉ cần tìm được chỗ đặc biệt, đi xuyên qua, là có thể đi vào tầng bên kia của cháu gái nhỏ.
Chẳng qua chỗ kia rất bí mật, muốn tìm được, cần phí một ít thời gian.
Nhưng mà một giây tiếp theo, ông ấy thấy trên tầng mây của bầu trời ở xa xa kia, lóe lên tia chớp.
Sau đó thấy một đạo sấm sét đánh xuống từ trên trời.
Người bình thường có thể cho rằng là khí tượng của ảo cảnh, nhưng Hồ tiên sinh có thể phân biệt được, kia là sấm sét chân thật, xem ra có người trong ảo cảnh sử dụng lôi phù, đưa Cửu thiên thần lôi đến!
Mà đây là ảo cảnh trong quỷ vực, trừ ông ấy ra, cũng chỉ có cô gái trẻ là người tu hành không nhìn ra được lai lịch làm được.
Vì vậy Hồ tiên sinh đi thẳng đến chỗ sấm sét đánh xuống, đi xuyên qua lối đi đến một tầng ảo cảnh khác, chính là chỗ gần đó!
Mà trong quá trình ông ấy đi đến, lại gặp mấy đạo sấm sét đánh xuống, guống như đang chỉ phương hướng cho ông ấy vậy.