Chuyện này không thể nghi ngờ lại làm cho Hồ tiên sinh tiết kiệm rất nhiều thời gian, rất nhanh ông ấy đã tìm được chỗ đặc biệt kia, nhấc chân đi qua.
Trong nháy mắt cảnh vật xung quanh thay đổi.
Không đợi ông ấy nhìn kỹ, bỗng nhiên cảm nhận được một đạo oán khí mãnh liệt, tiếp đó một đạo sấm sét từ bầu trời đánh xuống, nổ tung ở phía trước cách ông ấy không xa.
Hồ tiên sinh tính một chút, trong khoảng thời gian này, ông ấy thấy được sáu đạo sấm sét, nói cách khác tiêu hao sáu tấm lôi phù.
Ông ấy nghĩ trong đầu, không biết sư môn cô gái nhỏ ở đâu của cải lại phong phú như vậy.
Rồi sau đó đã nhìn thấy trên chỗ đất trống cách đó không xa, một bóng người nho nhỏ, trong tay kẹp một tấm bùa màu vàng, bộ dạng rất thành thạo.
Đi đôi với động tác của cậu bé, lại một tia sấm sét đánh xuống.
Hồ tiên sinh cứng đờ người tại chỗ.
Hồ tiên sinh đứng tại chỗ, nhìn bên trong kết giới cách đó không xa, người bạn nhỏ gần năm tuổi, giống như đang vứt đồ chơi, dùng hết một xấp lôi phù.
Lúc đầu vẻ mặt của ông ấy chính là không dám tin, sau đó thì hoàn toàn chết lặng, mặt không còn cảm xúc, trái lại khôi phục mấy phần tư thái cao nhân
"Mẹ ơi, dùng hết rồi!"
Hồ tiên sinh nghe được giọng nói của người bạn nhỏ, mang theo sự hưng phấn, vui sướng, còn có ý cầu khen ngợi.
Những lôi phù kia, mặc dù không phải có phẩm chất thượng hạng, không có tác dụng quá lớn đối với oán khí sâu nặng, nhưng đối phó với quỷ hồn bình thường vẫn dư sức, có thể nói hiệu quả rất tốt.
Thậm chí chỉ cần sử dụng phù, không cần thức tỉnh, rất nhiều quỷ hồn thưc thời, sẽ chủ động nhận sai chịu tội, bởi vì đối với quỷ hồn mà nói mùi vị bị sét đánh, không thua gì cực hình nhân gian.
Giống như người tu hành nhận đồ đệ, có thể cho hai tấm bùa lôi phù như thế này phòng thân, cũng đã được xem như rộng rãi hào phóng rồi.
Mà chuyện cho một xấp bùa để cầm chơi này, phần lớn sư phụ sẽ nói với đồ đệ của mình, "Đều là giả, là diễn, đặc biệt để lừa gạt mấy người trẻ tuổi còn chưa thấy việc đời như các con".
Chẳng qua Hồ tiên sinh sẽ không, bởi vì ông ấy không có đồ đệ o(╥﹏╥)o
Nếu để cho ông ấy gặp một đồ đệ là thiên tài tu hành trăm năm hiếm gặp, hình như ông ấy cũng có thể... Cũng sẽ cam lòng để cho đồ đệ chơi như vậy.
Không phải chỉ là một xấp bùa lôi phù sao, cùng lắm thì mỗi ngày không đi ra ngoài, trừ ăn cơm ngủ, đi nhà vệ sinh ra, chuyện gì cũng không làm, tất cả thời gian đều dùng để vẽ bùa, cứ như thế, là có thể cho đồ đệ bảo bối một xấp lôi phù.
"Tiểu sư huynh thật lợi hại!" Lạc Văn Thư còn chưa lên tiếng, Kim Hữu Tiền đã khen trước, hơn nữa còn gọi Lạc Tinh Dữ là "Tiểu sư huynh".
Trước kia cậu ta cảm thấy gọi một bạn nhỏ là sư huynh có chút không được tự nhiên, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của Lạc Tinh Dữ, cũng chỉ còn lại sự sùng bái.
Dù sao một người sư huynh mạnh như vậy, hơn nữa thân phận còn đặc biệt, nói ra đó chính là dát vàng lên mặt mình.
Bởi vì dựa theo suy nghĩ của người bình thường, vật hợp theo loài, người giỏi tụ thành một chỗ, phát hiện sư môn của bạn có một người bạn nhỏ lợi hại như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy bạn cũng không tệ!
"Rất lợi hại, vận dụng lôi phù cũng nhuần nhuyễn, lần sau gặp phải quỷ hồn bình thường, con có thể thử tự mình giải quyết." Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, cười nói.
Ba người còn lại, vẻ mặt Chu Hoài phức tạp, Hồ Ngọc Dao và Lâu Hiểu Văn thì đều là thán phục và sùng bái.
Ba đạo quỷ ảnh ở bên ngoài kết giới, trong đó quỷ ảnh bị hỏa phù đốt cháy, tiếp đó lại bị sấm từ trên chín tầng mây đuổi theo đánh không ngừng, mặc dù không tổn thương bao nhiêu, nhưng tính vũ nhục cực mạnh, nó đã tức giận phát điên rồi.
Hình như oán khí trên người cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, bột phát ra, toàn bộ thân thể của quỷ ảnh này nằm dán lên kết giới, giống như một loại động vật bò sát nào đó, nhìn vô cùng quỷ dị dọa người, lại có hai phần buồn cười.
Giọng nói của nó lạnh lẽo, rùng rợn, "Thằng nhóc con, ngươi chờ, chờ ta đánh nát kết giới này, người đầu tiên ta giết chính là ngươi, ăn từng ngón tay của ngươi, lại chặt chân của người xuống..."
"Liêu liêu ~ ~ ~ " Lạc Tinh Dữ không sợ hãi chút nào, làm mặt quỷ với nó, đồng thời đáp trả lại một câu, "Trước đó mẹ của ta sẽ đánh ngươi răng rụng đầy đất!"
"Ta giết ngươi ---" Quỷ hồn bị kích thích, hét ầm lên, ngón tay biến thành móng vuốt sắc bén, điên cuồng cào cấu trên kết giới.
Hai quỷ ảnh khác đi đến kéo lấy nó, mở miệng an ủi.
"Ngươi tĩnh táo một chút đi, đừng xúc động!"
"Buông ta ra, hôm nay ta nhất định phải giết thằng nhóc kia!"
"Bây giờ không phải là lúc so đó, ông già kia đã tìm đến!"
Quỷ hồn bị chọc tức nghe vậy, hơi tĩnh táo một chút xíu, nhưng vẫn mạnh miệng nói, "Ta mặc kệ, mấy chục năm, ta nào có bị ủy khuất như vậy!!"
Chẳng qua nói tới nói lui, vẫn để cho hai quỷ hồn khác kéo mình ra ngoài.
Rất nhanh ba đạo quỷ ảnh đã lui đến một góc của đất trống, đứng thành một hình tam giác với đoàn người bên trong kết giới, và Hồ tiên sinh mới vừa tìm đến không được bao lâu.
"Chú Chu, là ông nội, ông nội ở chỗ đó." Hồ Ngọc Dao chú ý đến động tác nghiêng đầu rất rõ ràng mới vừa rồi của quỷ ảnh điên điên khùng khùng kia, vì vậy nhìn theo sang, liền thấy Hồ tiên sinh đứng ở một bên.
Chu Hoài nghe tiếng nhìn sang.
Những người khác bên trong kết giới, bao gồm cả Lạc Văn Thư, cũng đều nhìn về phía bên kia.
Hồ tiên sinh lửng thững đi đến, lúc ông ấy đi đến bên cạnh, Lạc Văn Thư tiêu trừ kết giới.
"Lão tiên sinh." Cô chào hỏi.
"Đa tạ cô đã cứu Dao Dao và A Hoài." Hồ tiên sinh nói cảm ơn cô.