"Một cái nhấc tay mà thôi." Lạc Văn Thư cười một tiếng, rồi sau đó hỏi, "Bên kia của lão tiên sinh có phát hiện ra gì không?"
Hồ tiên sinh hơi lắc đầu, "Tôi ở trong ảo cảnh gặp được mấy người tu hành có tâm thuật bất chính, nhưng lo lắng cho an nguy của Dao Dao và A Hoài cũng không nhìn kỹ."
"Chúng tôi thấy được nguyên nhân xảy ra tai họa lúc trước..." Lạc Văn Thư nói tình huống đơn giản cho Hồ tiên sinh, rồi sau đó nhìn ba quỷ hồn ở trong góc kia, "Xem ra chỉ có thể từ trên người bọn nó hỏi thăm mà thôi.”
Vốn dĩ cô cũng có ý định này.
Oán khí trên người ba quỷ hồn này nồng đậm như vậy, lại có huyết quang rõ ràng, có thể thấy những năm gần đây, người chết ở trong tay bọn nó không ít.
Lạc Văn Thư thật sự không có kiên nhẫn đối với loại quỷ hồn làm chuyện ác này, lười tự mình đi xuyên qua nhiều tầng ảo cảnh tìm được chân tướng.
Nếu không phải cho Lạc Tinh Dữ cơ hội rèn luyện và chơi đùa, thậm chí cô sẽ không để cho ba quỷ hồn này giương nanh vuốt ở trước mặt cô lâu như thế.
“Lão tiên sinh, ông xem là ông đến hỏi hay là tôi đến?" Cô nhìn về phía Hồ tiên sinh.
Dưới tình huống này, gặp loại chuyện này, Hồ tiên sinh cũng sẽ chọn tự mình ra tay, dù sao cũng là ba ác quỷ có oán khí rất nặng, giao cho tiểu bối làm, nếu trong lúc đó xảy ra chuyện sai lầm gì, cũng không phải là chuyện đùa.
Nhưng bây giờ tình huống không giống nhau, trước đây không lâu, ông ấy mới tận mắt nhìn thấy đứa bé kia thuần thục sử dụng lôi phù, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, phụ huynh của cậu bé khẳng định không đơn giản.
Hồ tiên sinh muốn biết một chút, bây giờ người tu hành trẻ tuổi, rốt cuộc có tu vi như thế nào.
"Cô đến đi." Ông ấy nói với Lạc Văn Thư.
"Được." Lạc Văn Thư gật đầu, nhìn về phía ba quỷ hồn ở phía xa xa kia.
"Tính khí của ta không tốt, cũng không có kiên nhẫn, bây giờ cho các ngươi hai lựa chọn, tự mình khai ra, hoặc là ta ép các ngươi nói ra." Giọng nói của cô rất lạnh nhạt, giống như không có liên quan gì với mấy chữ "tính khí không tốt", nhưng lúc cô nói chuyện, đồng thời cũng giơ tay lên ngưng tụ linh lực giữa ngón tay, vẽ bùa trên không trung.
Một nét bút cuối cùng, một tấm lôi phù tràn đầy linh lực tinh thuần hiện ra giữa không trung, tàn ra ánh sáng nhàn nhạt.
Vốn dĩ bầu trời đã trở nên bình thường sau khi Lạc Tinh Dữ dùng xong lôi phù, giờ phút này gió nổi lên, mây đen lại tụ tập, vô số tia chớp to như thùng nước lóe lên trên tầng mây, chiếu sáng khắp không gian chỗ này.
Vốn dĩ ba đạo quỷ ảnh đã kiêng kỵ, nhưng trong lòng vẫn còn có một tia phản kháng, giờ phút này thấy được dị tượng đều vô cùng khiếp sợ, trong nháy mắt toàn thân mềm nhũn, quỵ xuống đất.
"Đại sư tha mạng!"
"Chúng tôi nói!"
"Cái gì cũng nói, tuyệt đối không dám có chút giấu diếm nào!"
Đoàn người chỗ này thấy trước đó ba quỷ hồn còn vô cùng phách lối, đột nhiên thái độ thay đổi trực tiếp quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, không có cảm thấy buồn cười, trái lại có chút hiểu.
Không gian chỗ này, mây đen chồng chất, rũ xuống trên bầu trời, những tia chớp lóe sáng kia, ở ngay trên đỉnh đầu cách bọn họ không xa, hình như chỉ cần gần thêm một chút là có thể bị đánh cho trong mềm ngoài cháy, đừng nói là quỷ hồn trời sinh sợ sấm sét, chính là người bình thường nhìn thấy, cũng cảm thấy có chút kinh hãi!
"Mẹ thật lợi hại!"
"Sư phụ thật trâu bò!"
"Chị thật đẹp trai!"
Hồ tiên sinh, Chu Hoài, Hồ Ngọc Dao: "...?!"
Người tu hành trong nhận biết của bọn họ, không phải như vậy!
Chẳng qua không ai quan tâm đến phản ứng của bọn họ, ba quỷ anh giống như cây giá đậu bị ngã, từng con nói ra mọi chuyện.
---
Nguyên nhân của mọi chuyện giống như đám người Lạc Văn Thư nhìn thấy, dây điện chập mạch dẫn đến hỏa họa, thiêu chết ba nữ sinh ở trong phòng khí túc xá.
Trừ bọn họ ra, không có ai chết cả.
Lúc ấy hình như Xuân Sơn liên tục xảy ra vấn đề, không có tiểu quỷ nào đến đón linh hồn của bọn họ đi U minh, cho nên chỉ có thể ở lại nhân gian.
Mà bởi vì khi đó điều kiện không tốt, tài nguyên khan hiếm, sau chuyện đó trường học tu sửa lại phòng ký túc xá kia, rất nhanh lại đưa vào sử dụng, lục tục có bạn học gan lớn hoặc người có điều kiện kinh tế không tốt vào ở.
"Chúng tôi chết rất oan uổng, vừa đau khổ, vừa không cam lòng, thấy còn người sống, còn chiếm giường ngủ và phòng ký túc xá trước kia của chúng tôi, khó trách sẽ có chút ghen tị, vì vậy chọc ghẹo các cô ấy một chút.”
Vì vậy dần dần phòng ký túc xá 209 có tin tồn ma quỷ lộng hành.
Trong đó, sinh viên nữ dọn vào đều không nhịn được lục tục dọn ra ngoài.
Rất nhanh phòng ký túc xá này bị khóa bỏ hoang
Nhưng mà chuyện cũng không kết thúc, phòng ký túc xá xung quanh cũng dần dần cũng bị ảnh hưởng.
Một đống sinh viên ồn ào muốn đổi phòng ký túc xá, ngay cả dì quản lý ký túc xá cũng phản ánh không muốn làm công việc này nữa, trường học không có cách nào, chỉ có thể đi tìm người đến làm phép.
Ý của bọn họ là đuổi quỷ đi, nhưng kết quả lại tìm đến mấy người tu hành tâm thuật bất chính, cũng chính là một màn mà Hồ tiên sinh thấy trong ảo cảnh tầng hai.
Mấy người kia không chỉ không siêu độ cho ba quỷ hồn, trái lại nhìn trúng bọn họ, thay đổi phong thủy của phòng ký túc xá, biến thành vùng đất tụ âm, dùng để nuôi quỷ.
Chẳng qua hình thức mặt ngoài vẫn phải làm, bọn họ ràng buộc quỷ hồn, an thận một đoạn thời gian rất dài, cho người trong trường học một ảo giác là đã giải quyết được rồi.
Qua hai năm, bọn họ bắt đầu ra tay.
"Người sống ở lầu kia đều là sinh viên sắp tốt nghiệp, đám người kia không lựa chọn ra tay trong trường, bởi vì quá mức chói mắt, mà là chọn xong mục tiêu hút lấy sinh khí không ngừng nghỉ, đợi khi mục tiêu tốt nghiệp ra khỏi trường, ra tay bên ngoài.”