Khi đó, người chết cũng không phải là chuyện hiếm lạ gì.
Cứ như vậy kéo dài mấy năm, mấy người tu hành kia cảm thấy ba quỷ hồn này đã được nuôi xong xuôi, dù nuôi nữa cũng không tiện khống chế trong tay, vì vậy định thu lưới.
Nhưng mới vừa chuẩn bị ra tay, đã đụng phải người chặn lại.
"Ngày đó có một người họ Chu, không biết tên, hơn ba mươi tuổi, còn mang theo một người trẻ tuổi..."
Sau khi người họ Chu kia phát hiện chỗ kỳ lạ, không chỉ không vạch trần, trái lại còn tương kế tựu kế, để cho quỷ hồn được nuôi mấy năm giết chết người tu hành, làm chất dinh dưỡng, đút cho ba quỷ hồn ăn.
Họ Chu kia biến thành chủ nhân mới của bọn nó.
Người này bố trí sửa sang lại phòng ký túc xá, trở nên càng thêm bí mật, thậm chí người tu hành bình thường không nhìn ra vấn đề gì.
Khác với nhóm người đầu tiên, mục tiêu của người này không phải là người bình thường, mà là người tu hành có một ít đạo hạnh.
“Những năm gần đây, người tu hành chết rất nhiều ở chỗ này..."
Lúc ban đầu, cứ nửa năm một năm, sẽ có người tu hành bị gạt vào chỗ này rồi bị giết chết, chất lượng không đồng đều, thiếu chút nữa là nhập môn, tốt hơn một chút thì cảnh giới thứ hai cảnh giới thứ ba.
Dần dần, danh tiếng xấu truyền ra ngoài, người tới ít đi rất nhiều, nhưng chất lượng rõ ràng tăng lên, đều là người tự cho rằng mình có thể giải quyết được vấn đề.
Nhưng người tu hành không phải rau hẹ trong đất, cắt xong là có thể nhanh chóng mọc lại.
Thời gian thay đổi, xã hội phát triển, người tu hành đến chỗ này ngày càng ít.
Lần trước có người tu hành đi nhầm vào chỗ này, đã là chuyện của mấy năm trước rồi.
Lúc ấy họ Chu kia xúi giục ba quỷ hồn chế tạo một trận bất ngờ, thiêu chết một nữ sinh ở phòng trọ 207, lấy quỷ hồn kia làm mồi dụ.
"Từ đầu đến cuối người này không cho phép chúng tôi đụng vào người bình thường..."
Ba quỷ hồn biết người họ Chu lợi hại, chỉ cần người này muốn, lúc nào cũng có thể tiêu diệt bọn nó, vì vậy vẫn luôn nghe lời.
"Nhưng quả thật cô ta rất đặc biệt..."
"Cô ta" này là chỉ Lâu Hiểu Vân, bát tự của cô ấy rất yếu, cầm tinh giống với một quỷ hồn trong đó, lại sinh cùng ngày cùng tháng.
Kéo cô ấy vào quỷ vực, quỷ hồn kia có thể mượn cơ thể của cô ấy, rời khỏi lồng giam ở chỗ này.
Bọn nó đã bị nhốt ở chỗ này quá lâu, làm quỷ cũng quá lâu, dần dần bắt đầu nhớ nhung cảm giác chân chạm đất, tắm ánh nắng mặt trời, vì vậy sau khi phát hiện chỗ đặc biệt của Lâu Hiểu Vân, không để ý đến uy hiếp của người họ Chu kia, ra tay với cô ấy.
Nhưng cũng vì vậy đưa đến tai họa ngập đầu.
"Đại sư, chuyện nên nói hay không nên nói chúng tôi đều đã nói hết!"
"Chúng tôi tự biết tội nghiệt sâu nặng, sợ rằng không có tư cách đi U minh, chỉ một cầu một cái chết nhanh chóng!"
"Những người tu hành tâm thuật bất chính hại chúng tôi lúc trước đã chết, nhưng người họ Chu kia vẫn còn sống, so với chúng tôi, người này là xấu xa từ trong xương, đại sư, ngài tuyệt đối không nên bỏ qua cho người này!"
Ba quỷ hồn, sắp chết cũng không quên kéo người chịu tội cùng.
Hơn nữa bọn nó đi đến bước này, thật ra bản thân đóng vai trò trong đó rất ít, phần lớn là bị người bên ngoài ảnh hưởng.
"Họ Chu..." Lạc Văn Thư nhỏ giọng lẩm bẩm, kết hợp với chi tiết mà ba quỷ hồn miêu tả, lập tức liên tưởng đến Chu tiên sinh gặp phải ở thôn Cây Hòe trước đó không lâu.
Lúc này nghe được Hồ tiên sinh ở bên cạnh nói: "Hôm nay Huyền môn dần sa sút, người có bản lĩnh cũng không được mấy người, tính tuổi tác, hơn nữa còn là họ Chu, rất có thể là người nhà họ Chu ở tỉnh Vinh, là Chu lão tứ của nhà bọn họ, từ nhỏ chính là một đứa bé hư!"
Hồ tiên sinh đã từng tình cờ gặp đứa bé kia, thiên phú rất tốt, lúc mười tuổi đã bước vào cảnh giới thứ ba của tu hành, nhưng phong cách làm việc lại không giống chính đạo, vô cùng âm ngoan, làm cho người ta kinh sợ.
Lúc đó Hồ tiên sinh chính mắt nhìn thấy, người này ở cùng với một con ác quỷ, canh giữ một người sắp chết ở ven đường, nhìn người kia tắt thở, hồn lìa khỏi xác.
Con ác quỷ kia giống như là súc sinh đói bụng rất lâu gặp được máu thịt tươi, không kịp chờ đợi nhào đến, cắn một miếng vào linh hồn kia, nuốt vào trong bụng.
Chu lão tứ thì đứng ở bên nhìn, nghe linh hồn kia kêu thảm thiết.
Nếu không phải Hồ tiên sinh kịp thời ra tay, linh hồn kia đã khó thoát khỏi được một kiếp.
Hồ tiên sinh nghĩ lại chuyện lúc trước, trên mặt hiện ra vẻ chán ghét.
"Nhìn một chút thì biết." Lạc Văn Thư nói.
Ảo cảnh của quỷ vực có thể tái hiện lại quá khứ, chẳng qua lúc trước đều là quỷ hồn dùng nó đối phó người sống, nhưng chỉ cần người đủ cường đại, cũng có thể lợi dụng ngược lại.
Sau khi Lạc Văn Thư nói xong, cũng không sai sử ba quỷ hồn, tự mình ra tay, đẩy thời gian ảo cảnh đến ngày hôm đó người họ Chu kia xuất hiện.
---
Bầu trời âm trầm, mưa bụi bay đầy, rất khó phân biệt đây là buổi sáng hay là buổi chiều.
Đoàn người của Lạc Văn Thư xuất hiện dưới lầu ký túc xá nữ sinh.
Lúc này đã qua mười năm kể từ khi trận hỏa họa kia xảy ra.
Lầu ký túc xá càng cũ kỹ hơn.
"Người đó đến!" Một quỷ hồn trong đó chỉ về phía mặt bên.
Lạc Văn Thư tiện tay bày một kết giới, che giấu tung tích của đoàn người và quỷ, rồi sau đó mới nhìn sang.
Mưa phùn lất phất, đoàn người che dù đi xuyên qua đường nhỏ trong rừng, đi tới lầu ký túc xá nữ sinh.
Lạc Văn Thư nhìn thấy người đàn ông trung niên đi tuốt ở đằng trước, toàn thân mặc đồ đen, cầm một cái ô màu đen lớn, đúng là Chu tiên sinh mà cô gặp phải ở thôn cây Hòe.
Người ta thường nói, tâm sinh tướng, mặc dù câu này không chính xác một trăm phần trăm, nhưng đặt trên người Chu tiên sinh, vô cùng thích hợp, giống như vì ông ta mà tạo nên.