Chu tiên sinh bây giờ, xấu không có chút nào che dấu, nhưng đứng góc độ của người tu hành mà nói, người bình thường vẫn khó nhìn ra được.
Mà hai mươi mấy năm sáu, Lạc Văn Thư ở thôn Cây Hòe gặp Chu tiên sinh, trải qua rất nhiều chuyện, ông ta hiểu được như thế nào là che giấu, nhưng khuôn mặt vẫn làm cho người ta cảm giác không phải loại hiền lành gì.
Nhưng cũng chỉ giống như trên đường đụng phải một người đàn ông cao 1m8, chân tay to cường tráng, cơ bắp cuồn cuồn, sẽ làm cho người ta cảm thấy người này không dễ chọc.
Cho dù người tu hành nhìn mặt, cũng rất khó nhìn ra được vấn đề gì.
"Sao vậy, Chu tiên sinh?" Người đi cùng thấy ông ta dừng lại, hỏi một câu.
Chu tiên sinh nhìn chằm chằm vào chỗ mà đoàn người Lạc Văn Thư đang ẩn nấp, hơi nhíu mày, một lát sau thu hồi tầm mắt, lắc đầu nói, "Không có gì, đi thôi."
Vì vậy đoàn người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đi vào lầu ký túc xá nữ sinh.
"Chính là Chu lão tứ của nhà họ Chu, mặc dù qua rất nhiều năm, nhưng khuôn mặt kia, ngoài trừ trưởng thành hơn một chút, cũng không thay đổi quá lớn." Hồ tiên sinh mở miệng nói.
"Mới vừa rồi ông ta cách chỗ chúng ta không đến nửa mét, tôi cảm giác giống như ông ta đang nhìn tôi vậy, thật sự là nổi cả da gà." Kim Hữu Tiền vừa nói chuyện vừa chà xát cánh tay.
Hồ tiên sinh nghe vậy, phân tích cho cậu ta, "Lúc mới vừa rồi Chu lão tứ ở xa xa nhìn qua bên này, có lẽ là một loại trực giác, không thể không nói, người này có thiên phú hơn người, nhưng đáng tiếc đã đi sai đường."
Ánh mắt của Hồ tiên sinh vừa chán ghét vừa tiếc cho.
Nhân vật mục tiêu đã được xác định, Lạc Văn Thư lập tức đánh tan ảo cảnh.
Chỉ chớp mắt, đoàn người đã trở lại thế giới hiện thực, ở phòng ký túc xá 207 bị khóa.
Ánh sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào, miễn cường có thể thấy được tình huống bên trong gian phòng này, có mấy cái giường, một đống đồ lặt vặt, khắp nơi đều là mạng nhện, hiển nhiên đã rất lâu không có người ở, không khí tràn đầy một loại mùi hôi thối.
Trong góc u ám, một quỷ ảnh gầy yếu ngồi co ro ở chỗ đó, phát hiện trong phòng có thêm mấy người, cũng không sợ, nhưng sau khi ba ác quỷ xuất hiện, lại bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy.
"Đừng đánh tôi... Đừng cắn tôi... Hu hu hu..."
Hiển nhiên qủy hồn này là nữ sinh mấy năm trước ba ác quỷ dưới sự sai sử của Chu tiên sinh hại chết, bị nhốt ở chỗ này làm mồi nhử.
Oán khí trên người của nữ sinh rất yếu, cũng không thấy huyết quang, có nghĩa trên tay không dính mạng người.
Trái lại cũng là chuyện bình thường, dù sao dựa vào lời giải thích của ba các quỷ, cô nữ sinh là người cuối cùng bọn nó hại, sau đó nữ sinh cũng biến thành quỷ, tất nhiên không có ai để hại.
"Dẫn quỷ hồn đi U minh, chắc chuyện này cô đã biết, tôi ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, cho nên sẽ đi xuống trông Dao Dao đây."
Người tu hành lấy tiền làm việc, là giao dịch bình thường, có đạo lý giống như người bình thường làm ăn vậy.
Nếu như thu ít, hoặc không lấy tiền, vậy thì xem như hành thiện tích đức.
Mấy năm trước khi cháu gái Hồ Ngọc Dao ra đời, Hồ tiên sinh làm việc, rất ít thu tiền tài, phàm là gặp được, cũng sẽ không mặc kệ không quan tâm đến, chính là vì tích phúc cho cháu gái.
Hôm nay gặp hỏi chuyện Lâu Hiểu Vân, cũng là vì nguyên nhân này.
Dĩ nhiên cũng do trách nhiệm của một người tu hành.
Chẳng qua ông ấy khinh thường ba ác quỷ này, tiến vào quỷ vực bị nhốt ở trong một tầng ảo cảnh khác, không làm được gì cả, trái lại nhân ân huệ của Lạc Văn Thư.
Dưới tình huống này, nếu Hồ tiên sinh tiếp tục ở lại, chính là cọ công lao, còn là hai tiểu bối, ông ấy không có mặt mũi làm như vậy.
Vì vậy sau khi nói xong, thì xoay người đi về phía cửa, mở cửa đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại bốn người bốn quỷ.
"Đi đi." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ.
"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, đi tới góc mà quỷ hồn nhỏ yếu đang run rẩy, vừa lấy ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian ra.
Quỷ hồn nữ sinh run rẩy cả người, nhìn cậu bé, nhỏ giọng hỏi, "Em... Em muốn làm gì?"
Lạc Tinh Dữ an ủi nữ sinh, "Chị đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương chị, bọn nó cũng không dám làm tổn thương chị, em đưa chị đi U minh."
Quỷ hồn trời sinh biết mình phải đi đến nơi nào, nghe được lời của Lạc Tinh Dữ, quỷ hồn sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói, "Thật... Có thật không?"
"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, lại nói một câi "Đừng sợ", rồi sau đó đóng dấu ấn tín vào mi tâm của cô ấy.
Gió lạnh lẽo nổi lên xung quanh, quỷ môn mở ra.
Ý thức được mình thật sự giải thoát, trong nháy mắt nữ sinh khóc lên, "Cảm ơn... Cảm ơn em!"
Đây là lần đầu tiên Kim Hữu Tiền thấy một màn này, kinh ngạc trợn to hai mắt, trong nháy mắt không che giấu được sự hâm mộ.
"Sư phụ, đây là tiểu sư huynh học cái gì vậy?"
Lạc Văn Thư có thể đoán được suy nghĩ của cậu ta, trả lời, "Cái này không cần học, cậu nghiêm túc tu hành, chờ nhập môn rồi, tôi sẽ đi xin một khối ấn tín cho cậu."
"Cảm ơn sư phụ!" Mặc dù Kim Hữu Tiền không biết vật đó cụ thể là gì, nhưng cũng có thể đoán được không đơn giản, trong một cái chớp mắt, cậu ta nghĩ, mình có tài đức gì, gặp được một sư phụ tốt như vậy!
Lâu Hiểu Văn ở bên cạnh không hiểu gì kết, chỉ cảm thấy thật lợi hại.
Mà ba ác quỷ xem xong toàn bộ hành trình: "...?"
Quỷ đã tê dại!
Người tu hành năm tuổi là cái gì, Hành Tẩu Nhân Gian năm tuổi còn lợi hại hơn!
Cho nên bọn nó thua không oan chút nào, đều là mệnh, đã sớm quyết định bọn nó không qua được ngày hôm nay!
Vào giờ phút này, bọn nó hận không thể rửa sạch cổ của mình, rồi duỗi ra, để cho đại lão thuận lợi chém xuống.