Không muốn sống, còn sống cũng không có ý nghĩa gì.
Chẳng qua Lạc Văn Thư không trực tiếp đánh tan hồn phách của bọn nó, mà là thu vào, tạo thành hồn châu.
Cô định mang cho Tạ Phỉ nhìn thử, xem có tác dụng gì không, dù sao những năm gần đây, người tu hành chết trong tay bọn nó đếm không hết, còn dính dáng đến Chu tiên sinh ở thôn Cây Hòe, có lẽ có đầu mối cũng không biết chừng.
Chẳng qua như đã nói, Lạc Văn Thư cảm thấy vẫn nên đi tìm Tạ Phỉ hỏi thử xem, lúc anh mang Chu tiên sinh đi cũng đã qua một đoạn thời gian rồi, trong thời gian này rốt cuộc anh làm cái gì, sao ngay cả tai họa ngầm lớn như thế này lại không đến xử lý?
Sau khi thu ba ác quỷ lại, quỷ vực ở chỗ này cũng tự biến mất, tiếp theo không cần làm gì, chỉ chờ mặt trời mọc qua một đoạn thời gian, âm khí còn sót lại sẽ hoàn toàn biến mất.
"Tinh Tinh, đưa một tấm bùa bình an của con cho cô ấy." Lạc Văn Thư nói.
Bùa bình an trẻ con do Lạc Tinh Dữ vẽ, mặc dù không đối phó được quỷ hồn, nhưng đối với loại âm khí còn sót lại này, vẫn có thể làm dịu một chút, hơn nữa còn là một loại an ủi.
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng lên, "Vâng!"
Sau khi cậu bé đồng ý, nhanh chóng từ trong cặp sách nhỏ, lại móc ra một xấp bùa, lần này chính là bùa bình an cậu bé vẽ, cậu bé rút ra một tấm, đưa cho Lâu Hiểu Văn, nói với cô ấy, "Chị, đây là bùa bình an, chị mang theo bên người là được."
"Cảm ơn." Tự mình trải qua chuyện quỷ dị như vậy, mặc dù đã giải quyết, nhưng trong lòng Lâu Hiểu Văn khó tránh khỏi vẫn còn sợ hãi, nhận bùa bình an của Lạc Tinh Dữ theo bản năng.
Có lẽ là tác dụng tâm lý, cô ấy cảm thấy trong nháy mắt mình đụng vào bùa bình an, hình như thân thể đã bắt đầu trở nên ấm áp hơn.
Chẳng qua rất nhanh cô ấy lại ý thức được một vấn đề, "Xin hỏi, cáu này, bao nhiêu tiền?"
Cô ấy hỏi rất dè dặt.
Người khác không lấy tiền cứu mạng cô ấy, đã là ân tình rất lớn rồi, tất nhiên cô ấy sẽ không cảm thấy bùa bình an này cũng là tặng miễn phí.
Chẳng qua cô ấy thật sự rất nghèo rất nghèo, nếu không sau khi bị quỷ dọa sợ mất nửa cái mạng cũng không gắng gượng đến làm việc tại tìm ăn sáng.
Trong lòng cô ấy nghĩ, nếu như tờ bùa bình an này không đắt, cô ấy sẽ cắn răng mua nó, coi như là quà sinh nhật mười tám tuổi cho mình.
"Chị ơi, cái này không lấy tiền, sau này nếu như chị có rảnh, thì đến miếu Nguyên Phúc ở ngoại ô phía Nam lạy một cái là được rồi." Lạc Tinh Dữ Trả lời, mặc dù không biết Lạc Văn Thư có mối quan hệ gì với tòa miếu kia, nhưng cậu bé nói lời này đã rất nhuần nhuyễn.
Kim Hữu Tiền lại nói thêm một câu, "Bên kia miễn phí nhang, không cần tiêu tiền."
Đây là chuyện Lâu Hiểu Vân không nghĩ đến, cô ấy ngẩn ra, rồi sau đó đôi mắt có chút ửng đỏ, giọng nói hơi nghẹn ngào, "Cảm ơn! Thật sự cảm ơn mọi người!"
Lạc Văn Thư dẫn Kim Hữu Tiền, Lạc Tinh Dữ đi ra khỏi lầu ký túc xá, lúc đến chỗ đậu xe, đám người Hồ tiên sinh đang chờ ở chỗ này.
Ba người lại trịnh trọng nói cảm ơn với cô.
Hồ tiên sinh hỏi cô lúc nào rảnh, muốn mời bọn họ ăn một bữa cơm.
Ân cứu mạng nên báo đáp như thế nào, chuyện này có thể từ từ suy nghĩ, nhưng mời ân nhân ăn cơm, đây là lễ phép cơ bản nhất.
Lạc Văn Thư cũng biết chuyện này, vì vậy không từ chối, quyết định thời gian là chiều mai.
Như vậy có thể cho đám người Hồ tiên sinh một chút thời gian chuẩn bị, cô cũng cần suy nghĩ có nên nói chuyện kia cho Lạc Tinh Dữ hay không.
Sau khi trao đổi đơn giản, hai bên ngồi lên xe, ra khỏi trường đại học một trước một sau.
Kim Hữu Tiền hiểu chuyện nói cảm ơn với chú bảo vệ, lại nhét một gói thuốc lá.
Rồi sau đó chạy xe đi.
Trong xe.
"Tiên sinh, tôi có một việc nghĩ không ra." Chu Hoài do dự một lát, vẫn mở miệng.
"Chuyện gì?" Hồ tiên sinh nhìn anh ta.
"Có liên quan đến cô Lạc kia." Chu Hoài nói, "Đây là lần đầu tiên tôi đến Xuân Sơn, tôi rất chắc chắn, trước lúc này, tôi chưa từng gặp cô Lạc kia, cũng không tiếp xúc với người có bộ dạng tương tự như cô ấy. Nhưng không biết tại sao, lúc thấy cô ấy, tôi luôn có một loại cảm giác không nói được, cảm giác quen thuộc rất mãnh liệt."
Mới đầu Hồ tiên sinh có chút thờ ơ, lúc nghe được câu cuối cùng, không biết nghĩ đến gì, bỗng nhiên sững sốt một chút.
Hồ tiên sinh được mời tới nhà họ Chu, không đến hai tháng, thời gian tiếp xúc giữa ông và Chu Hoài, cũng gần như vậy.
Chẳng qua trước đó, Hồ tiên sinh cũng gặp Chu Hoài mấy lần, lần đầu tiên là khi anh ta ra đời, rồi sau đó là sinh nhật 12 tuổi, sau đó nữa là sinh nhật 18 tuổi.
Chữ Hoài trong Chu Hoài, cũng là Hồ tiên sinh đặt cho.
Năm 12 tuổi, Chu Hoài sinh một cơn bệnh nặng bệnh viên tốt nhất trong nước cũng không có cách nào cứu chữa, cuối cùng là Hồ tiên sinh ra tay cứu chữa.
Lúc Chu Hoài 18 tuổi, Hồ tiên sinh nói thời kỳ phản nghịch của đứa bé này đã đến, đề nghị với người nhà họ Chu, có thể quản anh ta, nhưng không cần để ý quá mức.
Chẳng qua người nhà họ Chu không làm được như vậy, kết quả Chu Hoài bỏ nhà ra đi.
Thời điểm đó, Chu Hoài mới vừa tròn 18 tuổi, nhưng đã có chút bản lĩnh, người nhà họ Chu tìm rất lâu, cũng không tìm được anh ta, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Hồ tiên sinh giúp đỡ.
Hồ tiên sinh nói ra cái tên thành phố Xuân Sơn này, mặc dù phạm vi vẫn còn rộng, nhưng đối với người nhà họ Chu đã đủ rồi.
Hồ tiên sinh nhắc nhở bọn họ, đứa bé vẫn đang trong thời kỳ phản nghịch, mọi việc đều phải từ từ, không thể nóng vội.
Người nhà họ Chu đồng ý rất tốt, bọn họ dùng chút thời gian đã tìm được Chu Hoài, mà sau khi biết anh ta không muốn trở về còn muốn kết hôn với một cô gái mồ côi thì bị chọc giận.