Nhất thời bọn họ quên lời dặn dò của Hồ tiên sinh, cách làm quá cấp tiến, cuối cùng làm cho Chu Hoài xảy ra tai nạn xe cộ, mặc dù vận may tốt nhặt lại được cái mạng, nhưng mất một bộ phận trí nhớ, thân thể dưỡng hai năm mới được xem như khỏe lại.
Đời này Hồ tiên sinh ghét nhất là loại người không nghe khuyên bảo, nếu không phải trước khi lâm chung bạn cũ phó thác, ông ấy sẽ không muốn có bất kỳ liên quan gì với người nhà họ Chu.
Hôm nay Hồ tiên sinh cũng chỉ tiếp xúc với Chu Hoài, còn về những người khác trong nhà họ Chu, rất ít để ý đến.
Nguyên nhân cuối cùng, một nửa là vì lúc trước có mấy lần không nghe khuyên bảo, mà một nửa còn lại là chuyện xảy ra khi ông ấy được mời đến nhà họ Chu.
Lúc ấy Hồ tiên sinh xem số mệnh của Chu Hoài, phát hiện một ít dị thường, suy nghĩ đến chuyện Chu Hoài đã bị mất trí nhớ, cho nên nói chuyện này cho ba mẹ nhà họ Chu.
"Đứa bé?! Nhà họ Chu chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhận đứa con hoang không rõ lai lịch! A Hoài mới bây lớn, nếu truyền ra ngoài có con riêng, sau này sao còn có thể tìm được đối tượng kết hôn trong cái vòng này chứ..."
Ba mẹ nhà họ Chu vô cùng kháng cự đối với đứa con lưu lạc bên ngoài của Chu Hoài, thậm chí là chán ghét, nhìn cũng không muốn nhìn một cái.
Thậm chí bọn họ còn nhờ Hồ tiên sinh, không nên nhắc chuyện này cho Chu Hoài, bọn họ nói "Nếu như có một ngày nó nhớ ra, đến lúc đó muốn làm thế nào là tự do của nó, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào".
Suy nghĩ đến chuyện Hồ tiên sinh có thể nhìn ra được chuyện này, những thầy tướng số khác khẳng định cũng có thể, vì vậy nhờ ông ấy che dấu số mệnh của Chu Hoài, không để cho những người khác nhìn thấy.
"Tiên sinh?" Sau khi Chu Hoài nói xong, thấy Hồ tiên sinh hồi lâu không trả lời, hình như đang suy nghĩ gì đó, anh ta chờ một lát, mới thử kêu một tiếng.
Hồ tiên sinh nghe vậy, phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía anh ta.
Nghi ngờ của Chu Hoài là bởi vì anh ta cảm thấy mình mới đến Xuân Sơn lần đầu tiên, lần đầu tiên gặp cô gái họ Lạc kia, nhưng trên thực tế, mấy năm trước anh ta đã đến Xuân Sơn, hơn nữa sinh sống một đoạn thời gian không lâu, chẳng qua là do anh ta không nhớ mà thôi.
Hồ tiên sinh không biết lúc trước cô gái mà Chu Hoài thích ở Xuân Sơn là ai, nhưng ông ấy nhớ đến cô Lạc và con trai của cô ấy, lúc ấy không nhìn kỹ, giờ phút này nghĩ lại, cảm thấy khuôn mặt của đứa bé kia, có hai phần giống với Chu Hoài.
Bọn họ cả đêm chạy đến thành phố này, mục đích là vì muốn gặp thiên tài năm tuổi của Huyền môn, dưới cơ duyên xảo hợp, đúng là đã gặp được.
Hồ tiên sinh từng cảm thán, biển người mênh mông, lại trùng hợp như vậy.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ là ràng buộc máu mủ cũng không biết chừng.
Hồ tiên sinh định lại nhìn xem tướng mạo và số mệnh của Chu Hoài, xác định có phải là thật hay không.
Dần dần ông ấy nhíu mày, nhỏ giọng nỉ non, "... Sao có thể như vậy?"
Dị thường mà ông ấy nhìn thấy trong số mệnh lúc trước của Chu Hoài, đã biến mất hoàn toàn rồi!
Chỉ có hai khả năng, hoặc là đứa bé kia xảy ra chuyện, hoặc là đã có người che giấu số mệnh của đứa bé kia giống như ông ấy làm với Chu Hoài.
Mặc dù cô Lạc kia tuổi còn trẻ, nhưng tu vi cả người sâu không lường được, từ đầu đến cuối Hồ tiên sinh đều không nhìn ra, nếu như cô làm, đúng là có thể lừa được ông ấy.
"Không sao." Hồ tiên sinh nói với Chu Hoài, "Loại chuyện này rất bình thường, cậu không cần phải suy nghĩ nhiều."
"Được." Đối với lời của Hồ tiên sinh, Chu Hoài tin tưởng, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh đã trở về khách sạn, Hồ tiên sinh để cho Chu Hoài dẫn Hồ Ngọc Dao đi chơi một lát, còn ông ấy thì ở lại trong phòng, gọi điện thoại cho ba mẹ nhà họ Chu, hỏi tên của cô gái là lúc trước Chu Hoài thích.
"Sao ngài lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?... Tôi suy nghĩ một chút đã, hình như là họ Lạc, tên gì sao, Lạc... Lạc... Lạc Văn Thư!"
---
Bên kia, Kim Hữu Tiền đưa Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ trở về nhà.
"Mẹ ơi mẹ ơi." Mặc dù chuyện đã được giải quyết, thời gian đã trôi qua được một lúc, nhưng Lạc Tinh Dữ vẫn rất kích động, cậu bé ngồi trên ghế salon, nhìn Lạc Văn Thư ở bên cạnh, "Biểu hiện hôm nay của con như thế nào ạ?"
Trước có người ngoài ở đó, cậu bé vẫn hơi nhịn xuống, giờ phút này đã trở về nhà, chỉ có mình và Lạc Văn Thư, cậu bé lập tức thả lỏng.
"Rất lợi hại nha, lúc ấy mọi người và quỷ hồn, đều đang nhìn con..." Lạc Văn Thư nói chuyện không có một chút khe hở, nói hết những phản ứng của quỷ hồn và người xung quanh, cùng với một ít suy đoán của mình, cho Lạc Tinh Dữ nghe.
Lạc Tinh Dữ cười vô cùng hài lòng, "Đều là mẹ dạy tốt!"
Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, nhìn cậu một lát, thử mở miệng dò hỏi, "Tinh Tinh, mẹ có một vấn đề muốn hỏi con, chẳng qua nếu như con không muốn nói, có thể trực tiếp nói với mẹ, không quan trọng."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, có chút tò mò nghiêng đầu nhìn cô, "Mẹ ơi, vấn đề gì vậy ạ?"
"Bình thường Tinh Tinh sẽ nhớ ba sao?" Lạc Văn Thư hỏi.
Sau khi cô nói xong, hiếm khí có chút thấp thỏm, chờ câu trả lời của Lạc Tinh Dữ.
Nhưng cậu bé lại hơi có chút nghi ngờ, hỏi ngược lại, "Không phải ba đã chết rồi sao ạ?"
Lạc Văn Thư: "..."
Đây là câu trả lời mà cô hoàn toàn không nghĩ đến, sau khi yên lặng một lát, mới mở miệng hỏi, "Tại sao con lại nói như vậy?"
"Là mẹ con nói cho con!" Lạc Tinh Dữ nói, đối với từ "ba" này, đối với cái đề tài này, hình như cậu bé cũng không ghét, hoặc là nói không quá để ý đến.
"Khi còn bé, con thấy những người bạn nhỏ khác đều có ba, cho nên đã hỏi mẹ của con ba ở đâu..."