Lần đầu tiên Lạc Tinh Dữ ý thức được vấn đề này là khi cậu bé theo mẹ dọn đến chỗ này không được bao lâu, người bạn nhỏ trong tòa lầu này đều có ba, ba của bọn họ cao lớn rắn chắc, có thể khiêng rất nhiều đồ nặng lên lầu, có thể gánh bạn nhỏ lên vai chơi đùa,...
Vì vậy vào một ngày khi ăn cơm tối, cậu bé hỏi mẹ mình, "Mẹ ơi, ba đi đâu rồi ạ?"
Lúc ấy tay gắp đồ ăn của mẹ dừng ở giữa không trung, vẻ mặt có chút kỳ lạ, qua một lút sau, cô ấy mới cười nói với cậu bé, ba đi đến một nơi rất xa, không thể trở về thăm cậu bé được.
Lúc đó Lạc Tinh Dữ còn quá nhỏ, không hiểu được tình cảm phức tạp, nhưng theo bản năng cảm giác hình như mẹ không thích vấn đề này, vì vậy cậu bé cũng không nhắc lại nữa.
Sau đó đi học nhà trẻ, cậu bé lặng lẽ hỏi giáo viên, nơi rất xa là ở chỗ nào.
Giáo viên hỏi tại sao cậu bé lại hỏi cái này.
Vì vậy cậu bé kể lại lời của mẹ cho giáo viên, phát hiện giáo viên dùng ánh mắt rất kỳ quái nhìn mình, rồi sau đó giải thích với cậu bé, nơi rất xa là trên trời, nói ba biến thành ngôi sao, sẽ luôn ở trên trời nhìn cậu bé, bảo vệ cậu bé.
Thật ra Lạc Tinh Dữ không quá tin lời này, bởi vì ngôi sao cách xa như vậy, có lẽ có thể thấy được cậu bé, nhưng khẳng định không thể bảo vệ cậu bé được.
Sau đó nữa, tiếp xúc với nhiều kiến thức hơn, dần dần cậu bé hiểu hàm nghĩa của chết là gì.
Cũng biết, ba đã chết.
Sau đó cậu bé lại càng không nhắc đến từ "ba" này với mẹ nữa, sợ mẹ đau lòng,.
"Có lúc, con thấy mẹ con rất khổ cực, sẽ nghĩ nếu như có ba thì tốt rồi, có thể giúp mẹ con làm việc, chẳng qua ba đã chết, mà con cũng có thể giúp đỡ mẹ, chỉ là con quá nhỏ, rất nhiều việc đều không làm được."
Mặc kệ là lúc trước hay là bây giờ, Lạc Tinh Dữ đều hy vọng mình có thể lớn nhanh hơn.
"Con có ghét ba con không?" Lạc Văn Thư hỏi.
Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Không ghét, bởi vì ông ấy đã chết."
Mọi người đều tương đối bao dung với người chết, mặc dù Lạc Tinh Dữ chỉ là một người bạn nhỏ năm tuổi, nhưng cũng không ngoại lệ.
Lạc Văn Thư cũng mơ hồ ý thức được chuyện này, cô nhìn Lạc Tinh Dữ, do dự một chút, vẫn quyết định tiếp tục.
"Nếu như ba con còn sống thì sao?"
"Nhưng ông ấy đã chết rồi mà."
"Mẹ nói là nếu như."
Lạc Tinh Dữ nghe được Lạc Văn Thư lại nhấn mạng hai chữ "nếu như", bỗng nhiên ý thức được, hình như chuyện này có chút không đúng.
"Mẹ ơi, đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Thời gian cậu bé và Lạc Văn Thư ở chung không tính là rất lâu, nhưng cậu bé cảm thấy, mẹ sẽ không phải là người cảm thấy hứng thú với chuyện này, cậu bé có chút lo lắng nhìn Lạc Văn Thư.
Lạc Văn Thư thấy cậu bé có sự nhạy bén vượt xa tuổi, thở dài một hơi, không tính tiếp tục thăm dò nữa, mà là trực tiếp nói rõ tình huống với cậu bé, "Hôm nay người chú tên Chu Hoài mà chúng ta gặp ở tiệm ăn sáng, là ba của con."
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, ngây ngẩn tại chỗ.
Hồi lâu sau, cậu bé mới tỉnh hồn lại, trong giọng nói có chút kháng cực, "Chú ấy không phải là ba! Chú ấy không nhận ra con, không nhận ra mẹ, con cũng không quen biết chú ấy!"
Vẻ mặt cậu bé rất là ủy khuất, hốc mắt cũng hơi ửng đỏ.
Lạc Văn Thư vươn tay ôm cậu bé vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu cậu, tay nhẹ nhàng vỗ lưng cậu bé, "Tinh Tinh không khóc, mặc dù anh ta là ba ruột của con, nhưng cũng chỉ là một người xa lạ, không nên khổ sở vì người này."
"Con không khổ sở chút nào!" Giọng nói của Lạc Tinh Dữ có hơi nghẹn ngào, "Con chỉ là nhớ mẹ con, hu hu hu..."
Vừa nói xong đã không nhịn được khóc lên.
Lạc Văn Thư hơi có chút vụng về dỗ dành một lát, mới dỗ cậu bé nín khóc.
"Mẹ ơi, tại sao ông ấy không đến tìm con và mẹ con? Là bởi vì không thích mẹ con con sao?"
"Chắc là không phải." Lạc Văn Thư suy nghĩ đến đoạn trí nhớ khác mà mình tiếp thu lúc mới vừa đến, không quá chắc chắn nói, "Chuyện cụ thể thì mẹ không biết, có lẽ chính anh ta cũng không biết..."
Cô nói đến chỗ này, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, vì vậy hỏi Lạc Tinh Dữ, "Con muốn nhìn thử lúc trước xảy ra chuyện gì không?"
"Nhìn thế nào ạ?" Nhất thời Lạc Tinh Dữ có chút không hiểu.
"Đi vào trí nhớ của anh ta." Lạc Văn Thư nói.
Mặc dù Chu Hoài bị mất trí nhớ, nhưng những trí nhớ lúc trước, cũng không phải hoàn toàn biến mất, mà là bị phong ấn sâu trong não, nếu gặp thời cơ thích hợp, có thể lại nổi lên mặt nước.
Lạc Tinh Dữ nghe vậy suy nghĩ một lát, cuối cùng gật đầu, "Con muốn xem."
---
Trong khách sạn.
Chu Hoài dẫn Hồ Ngọc Dao trở về phòng, đi tìm Hồ tiên sinh.
"Tiên sinh, mới vừa rồi tôi nhận được điện thoại của cô Lạc, cô ấy nói có chuyện muốn gặp tôi." Anh ta nói nội dung của cuộc điện thoại vừa rồi cho Hồ tiên sinh biết.
Hồ tiên sinh nghe vậy, có chút bất ngờ.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện qua điện thoại với ba mẹ Chu, Hồ tiên sinh gần như có thể khẳng định, Lạc Văn Thư chính là cô gái mà Chu Hoài thích khi bỏ nhà ra đi, Lạc Tinh Dữ là con của hai người bọn họ.
Nhưng Hồ tiên sinh không nói cho Chu Hoài trước, một là thái độ của ba mẹ nhà họ Chu, mặt khác, cũng là suy nghĩ đến cảm nhận của mẹ con Lạc Văn Thư.
Một cô gái mới 18 tuổi, một thân một mình nuôi lớn một đứa bé, không nói đến điều kiện kinh tế, cũng phải chịu nhiều cực khổ.
Lúc ấy ở trong tiệm ăn sáng, cô khẳng định đã nhận ra Chu Hoài, cho nên mới nói muốn cùng bọn họ đi trường học nhìn thử chuyện kia.
Nhưng cho đến khi rời đi, cô cũng không lộ ra vẻ bất thường gì, nếu Chu Hoài không nhắc đến, Hồ tiên sinh cũng không phát hiện ra được.