Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 282

Chương 282 -
Chương 282 -

Lại không ngờ rằng, cũng không lâu lắm, Lạc Văn Thư bỗng nhiên gọi điện thoại đến hẹn gặp mặt Chu Hoài.

"Tôi đi với cậu." Hồ tiên sinh nói

Địa điểm gặp mặt là một nhà ăn riêng tư, nằm ở chỗ yên tĩnh trong thành phố náo nhiệt, hoàn cảnh rất tốt.

Là Kim Hữu Tiền đề cử, phòng ăn cũng là cậu ta đặt.

Lạc Văn Thư cách gần chỗ đó, cho nên đến trước, ở trong phòng đợi không bao lâu, quản lý đã dẫn Chu Hoài đến.

Thấy anh ta cũng dẫn Hồ tiên sinh đến, Lạc Văn Thư cũng không bất ngờ.

Lúc đến cũng đến giờ ăn cơm trưa, đám người trước tiên ăn cơm xong, mới nói chuyện chính.

Lạc Văn Thư cũng không vòng vo, nói thẳng, "Lần này mời anh Chu đến, là muốn hiểu rõ một ít chuyện lúc trước."

Chu Hoài nghe vậy, còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bỗng nhiên mất ý thức, xụi lơ trên ghế salon.

Hồ tiên sinh không nghĩ đến cô bỗng nhiên ra tay, sững sốt một chút, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe cô nói, "Chắc Hồ tiên sinh biết mối quan hệ giữa tôi và anh ta cho nên không cần cuống cuồng, tôi chỉ là muốn nhìn trí nhớ của anh ta, sẽ không làm tổn thương anh ta đâu."

"Cô..." Lúc này Hồ tiên sinh mới ý thức được, cô gái trẻ tuổi này có tu vi còn sâu hơn ông ấy tưởng tưởng, nhất thời không ấy cũng không biết nói cái gì.

"Ông yên tâm, rất nhanh sẽ kết thúc." Lạc Văn Thư nói.

Cô vừa nói xong, Hồ tiên sinh và Hồ Ngọc Dao cũng mất đi ý thức.

--

Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ, tiến vào ảo cảnh trí nhớ của Chu Hoài.

Trước tiên chính là hình ảnh lần đầu tiên anh ta gặp được nguyên chủ.

Lạc Tinh Dữ xem rất nghiêm túc.

Nhìn bọn họ quen biết nhau, trở thành bạn, nảy sinh hảo cảm với nhau, thời kỳ mập mờ, rồi sau đó xác định quan hệ, ngọt ngào thân mật.

Dần dần khuôn mặt Lạc Tinh Dữ không còn cảm xúc.

Nhìn người nhà họ Chu tìm đến, Chu Hoài muốn chạy trốn, nhưng không may gặp phải tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại không nhớ được gì cả.

Người này ở trong bệnh viện một đoạn thời gian, sau khi xát định tình huống không có vấn đề gì thì về nhà.

Người này hoàn toàn quên mất mẹ, giống như những chuyện lúc trước, hoàn toàn chưa từng xảy ra.

Ảo cảnh trí nhớ vẫn còn tiếp tục, bỗng nhiên Lạc Tinh Dữ nói, "Mẹ ơi, con không muốn xem nữa." Vì vậy Lạc Văn Thư để cho thế giới ảo cảnh dừng lại.

"Mẹ con đã không còn ở đây, con không quen biết người này, mẹ cũng không quen biết người này, mà người này cũng không quen biết chúng ta." Lạc Tinh Dữ nhìn Lạc Văn Thư, nghiêm túc nói, "Bây giờ con sống với mẹ, rất vui vẻ rất vui vẻ, không muốn đi đâu cả, cũng không muốn ai cả."

Cậu bé đang nói cho Lạc Văn Thư, cậu bé không cần người ba Chu Hoài này.

"Được." Lạc Văn Thư gật đầu.

Trong nháy mắt ảo cảnh bể nát, bọn họ trở lại thực tế.

Trước đó Lạc Văn Thư nói với Hồ tiên sinh "Rất nhanh sẽ kết thúc", đúng là như vậy.

Thời gian trong ảo cảnh trí nhớ, khác với ngoại giới, bọn họ ở bên trong rất lâu, nhưng trong thực tế chỉ có mấy phút mà thôi.

Chu Hoài và Hồ Ngọc Dao vẫn còn đang trong giấc ngủ say, chỉ có Hồ tiên sinh là tỉnh lại.

"Hồ tiên sinh, có lẽ từ trước đó ông đã nhìn thấy số mệnh của Chu Hoài, tôi không biết lúc đó ông vì lý do gì ra tay che giấu, hôm nay tôi nói chuyện này, chỉ là hy vọng ông hợp tác giữ bí mật về chuyện hôm nay, xem như không xảy ra chuyện gì, có thể chứ?"

Thật ra Lạc Văn Thư không cần hỏi, có thể trực tiếp ra tay thay đổi trí nhớ của Hồ tiên sinh, nhưng cô không làm như vậy.

Hồ tiên sinh cũng mơ hồ ý thức được chuyện này, ông ấy nhìn Lạc Văn Thư, một lát sau, lại nhìn Lạc Tinh Dữ, sau đó thở dài một cái, gật đầu đồng ý, "Được."

Rồi sau đó hỏi, "Nếu tương lai cậu ấy nhớ ra..."

"Chuyện tương lai, tương lai nói sau."

Sau khi đơn giản nói mấy câu, Lạc Văn Thư lập tức Lạc Tinh Dữ rời đi.

Một lát sau, Chu Hoài và Hồ Ngọc Dao tỉnh lại một trước một sau.

Anh ta đỡ trán, định nghĩ lại chuyện gì xảy ra, không đợi anh ta suy nghĩ ra, đã nghe Hồ tiên sinh nói, "Cô Lạc nói tạm thời cô ấy có chuyện, bữa ăn cơm chiều ngày mai sẽ không đến, tương lai có cơ hội lại ăn cơm chung."

---

“Sư phụ, hình như Tinh Tinh có chút không được vui vẻ?"

Kim Hữu Tiền đề cử nhà hàng, hơn nữa còn tự đưa Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ đến, nhưng cậu ta không ở lại ăn cơm, bởi vì có một người bạn tìm đến cậu ta.

Chẳng qua chỉ đi một lát, cậu ta canh thời gian rất chuẩn, rất nhanh đã trở về, vừa khéo hai người Lạc Văn Thư ăn cơm xong chuẩn bị về nhà.

Sau khi đón được người, cậu ta lập tức chú ý cảm xúc của Lạc Tinh Dữ không đúng lắm, hốc mắt có chút ửng đỏ, bộ dạng cũng rất ủy khuất.

Quen biết hai mẹ con Lạc Văn Thư cũng đã được một tháng, trong ấn tượng của Kim Hữu Tiền, Lạc Tinh Dữ vẫn luôn là bạn nhỏ vui vẻ, hoạt bát, thậm chí cậu ta còn chưa từng thấy bộ dạng bạn nhỏ tức giận.

"Anh Hữu Tiền, em rất tốt, chỉ là... Chỉ là lúc ăn cơm ăn phải món quá cay!" Lạc Văn Thư còn chưa lên tiếng, Lạc Tinh Dữ đã tự giải thích cho mình.

Giọng điệu nói chuyện của cậu bé rất thật, nếu không phải Kim Hữu Tiền biết đồ ăn ở nhà hàng đó hoàn toàn không cay, có thể đã tin lời của cậu bé.

Chẳng qua cậu ta cũng không vạch trần, biết lắng nghe, tiếp lời, "Vậy sau này anh sẽ đề cử nhà hàng có độ cay thấp một chút cho em."

"Vâng vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu thật mạnh, "Cảm ơn anh Hữu Tiền!"

Chờ hai người nói xong, Lạc Văn Thư mới chậm rãi mở miệng nói chuyện, "Bạn của cậu tìm cậu có chuyện gì?"

Kim Hữu Tiền nghe vậy thì kinh ngạc, "Sư phụ, chuyện này sư phụ cũng biết?!"

Lạc Văn Thư hơi gật đầu, "Nói ra thử đi."

"Là như vậy..."

Bạn của Kim Hữu Tiền là một cô gái, tên là Long Dật Mỹ, nhà ở trên huyện, ở trong thành phố không có nhà, vì vậy thuê một căn nhà ở gần công ty.

Bình Luận (0)
Comment