Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 283

Chương 283 -
Chương 283 -

Cô ấy ở chỗ đó hơn một năm, cho tới hôm nay đều rất thuận lợi.

"Nhưng gần đây gặp được một chuyện lạ..."

Nhà mà Long Dật Mỹ thuê là ở lầu hai của một tiểu khu cũ, không có thang máy, đối diện cửa còn có một gia đình, là một đôi vợ chồng, tuổi tác lớn hơn cô ấy mấy tuổi, dần dần cũng trở nên quen thuộc.

Người vợ họ Trần, Long Dật Mỹ gọi là chị Trần.

Chị Trần có một khuôn mặt tròn, là loại khuôn mặt có phúc mà người giày hay nói, cười lên đặc biệt có cảm giác hiền hậu, tài nấu nước của chị ấy rất tốt, có lúc chuẩn bị làm món ngon gì, sẽ nói với Long Dật Mỹ trước để cho cô ấy tan làm về nhà không cần nấu cơm.

Long Dật Mỹ cũng sẽ không ăn cơm chùa, thường xuyên mang đến mấy món quà nhỏ, cũng sẽ giúp đỡ trong nhà bếp, sau khi ăn xong sẽ rửa chén đũa gì đó.

Vào tháng bốn, chị Trần kiểm tra ra có thai, đã hơn hai tháng, vợ chồng bọn họ đều rất vui vẻ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến giữa tháng chín.

Bụng của chị Trần đã lớn, đã có chút bất tiện khi làm việc, hơn nữa sau khi mang thai, thân thể của chị ấy cũng dần trở nên kém hơn, dút khoát xin nghỉ đẻ với công ty, về quê dưỡng thai.

Nhà bên cạnh cũng chỉ còn có chồng của chị Trần ở.

Mặc dù Long Dật Mỹ có quan hệ không tệ với vợ chồng bọn họ, nhưng dưới tình huống này, vẫn phải tránh hiểm nghi, trừ thỉnh thoảng gặp rồi chào hỏi, cũng không qua nhà chị Trần nữa.

Trước đó vài ngày, lúc đó là gần tối, không biết tại sao đèn của hành lang lại bị hư, ánh sáng tương đối mờ tối.

Long Dật Mỹ ra ngoài vứt rác, vừa vặn gặp chồng chị Trần đi ra ngoài, cô ấy cũng chào hỏi như bình thường.

Lúc ấy cửa bên kia không khóa, lúc cô ấy đi ngang qua, trong tầm mắt thấy được một bóng người, mặc quần áo màu trắng, cô ấy cũng không suy nhiều, thuận miệng hỏi một câu, "Chị Trần trở về rồi sao?"

Chỉ thấy chồng chị Trần lắc đầu, trả lời, "Còn chưa, thân thể vẫn chưa khẻo lắm, đoàn chừng chờ sinh xong, qua một đoạn thời gian mới trở về."

Long Dật Mỹ nghe vậy thì sững sốt một chút, "Vậy trong nhà..."

Cô ấy còn chưa nói xong, chỉ nghe một tiếng "phanh" vang lên, chồng chị Trần đóng cửa lại, tiếng nói vang vọng trong hành lang, "Tiểu Mỹ, công ty có chuyện bận, tôi đi trước."

Long Dật Mỹ xách túi rác, đứng ở trong hành lang, hơi nhíu mày.

Côa ấy cảm thấy, mới vừa rồi hình như người trong phòng đang nhìn cô ấy.

Nhưng phản ứng của chồng chị Trần, lại để cho cô ấy nghi ngờ có phải mình nhìn nhầm hay không, dù sao lúc ấy ánh sáng trong hang lang và trong nhà tương đối tối.

Có lẽ là nhìn nhầm, hoặc là họ hàng gì đó.

Cô ấy nghĩ như vậy, xuống dưới lầu vứt rác, rồi cũng quên chuyện này đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, lúc đi ra bên ngoài làm việc, lại đụng phải chồng của chị Trần, chồng chị Trần đứng ở trong nhà, đang chuẩn bị tắt đèn.

Long Dật Mỹ đang muốn chào hỏi, trong lúc vô tình nhìn trong nhà một cái, nhìn thấy sau lưng cách chỗ chồng chị Trần không xa, trên ghế salon trong phòng khác, có một người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi, tóc dài, mặc một bộ váy ngủ màu trắng, lộ ra cánh tay mãnh khảnh trắng nõn, váy ngủ dáng sát vào người, phác họa ra vóc người xinh đẹp.

Cả người cô ấy đều sững sốt.

Nhưng chồng chị Trần lại giống như không có chuyện gì, cứ chào hỏi cô ấy theo lẽ thường, "Chào buổi sáng, Tiểu Mỹ."

Nói xong, tắt đèn, thận tiện đóng cửa lại.

Long Dật Mỹ rõ ràng nhìn thấy, người phụ nữ trong phòng đang nhìn mình.

"Tiểu Mỹ, cô sao vậy?"

"... Không có gì, có thể là tối hôm qua ngủ không ngon, có chút hoảng hốt."

Sau ngày đó, Long Dật Mỹ bắt đầu để ý, chú ý quan sát tình huống bên nhà chị Trần.

Người phụ nữ váy trắng kia vẫn luôn ở đó, hình như cô ta không lo lắng bị phát hiện, mới đầu chỉ là ở trong phòng, sau đó trực tiếp đứng ở chỗ tủ giày đặt ở huyền quan, hình như là đang tiễn chồng chị Trần ra ngoài vậy.

Phát hiện Long Dật Mỹ nhìn mình, còn biết nhìn lại, hơn nữa còn hung hăng trừng mắt, giống như đang nói, "Đừng có xen vào chuyện của người khác."

Quan hệ giữa Long Dật Mỹ và chị Trần rất tốt, hơn nữa còn được đối phương chăm sóc rất nhiều, tất nhiên không thể xem như không nhìn thấy, ngày đó sau khi ra ngoài, nói chuyện này với chị Trần trên Wechat.

Chẳng qua suy nghĩ đến chuyện chị Trần đang dưỡng thai, cô ấy nói tương đối uyển chuyển, hỏi có phải gần đây có họ hàng đến ở nhờ nhà không.

Chị Trần lập tức hiểu rõ, xác nhận nhiều lần có phải Long Dật Mỹ nhìn nhầm hay không, sau khi lấy được câu trả lời khẳng định, yên lặng một lúc lâu, sau đó nói mấy câu, thì cúp điện thoại.

Ngày đó là sinh nhật của bạn Long Dật Mỹ, sau khi tan việc, cô ấy trực tiếp đến sinh nhật của bạn, buổi tối cũng không về nhà.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ, cô ấy ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh, lấy điện thoại ra nhìn một chút, mới phát hiện chị Trần gửi mấy tin nhắc wechat cho mình.

Đầu tiên là cảm ơn cô ấy nhắc nhở, sau đó mờ mịt nói bên kia không được sạch sẽ, chồng của chị ấy đã dọn đi không ở bên kia nữa, khuyên Long Dật Mỹ có điều kiện thì nên sớm dọn đi.

Long Dật Mỹ không coi ra gì, cho ràng sau khi người trưởng thành suy nghĩ thiệt hơn, chọn thỏa hiệp, dù sao còn đang mang thai đứa bé bảy tám tháng, tạm thời cũng không thể làm gì.

Cô ấu cũng không vạch trần, chỉ là an ủi chị Trận chú ý sức khỏe, còn nói mình sẽ suy nghĩ.

Sau đó ném đặt điện thoại qua một bên, bắt đầu suy nghĩ buổi trưa ăn gì.

Buổi chiếu lại đi dạo ăn cơm xem phim với bạn, cho đến buổi tối mới trở về.

Cửa sổ nhà chị Trần tối thui, trong nhà không có ánh sáng, không có người ở, hình như đã thật sự dọn đi rồi.

Long Dật Mỹ có chút tiếc nuối, về đến nhà, thuận tay đóng cửa lại.

Bình Luận (0)
Comment