Long Dật Mỹ sợ đến mức hét lên một tiếng, lui về phía sau hai bước, trốn sau lưng Lạc Văn Thư.
Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền thì hai mắt sáng rỡ, gần như nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Mẹ!"
"Sư phụ!"
"Vào xem một chút đi." Lạc Văn Thư nói.
Lạc Tinh Dữ nhét bùa bình an vào trong tay Long Dật Mỹ, rồi sau đó rảo bước vào nhà.
Kim Hữu Tiền theo sát phía sau.
Trong nháy mắt khi vào cửa, rõ ràng cảm nhận nhiệt độ trong phòng thấp hơn bên ngoài rất nhiều, ánh sáng trong phòng cũng mờ tối, loáng thoáng có thể thấy được một bóng dáng màu trắng ngồi trên salon, nhìn vào có chút rùng rợn khó hiểu.
Kim Hữu Tiền sờ tường một cái, tìm được công tắc điện, một tiếng ba vang lên, đèn trong phòng khách sáng lên.
Lại nhìn về phía ghế salon, đúng là có một người phụ nữ mặc váy ngủ màu trắng, mái tóc dài màu đen gần như che kín nửa mặt, dáng người uyển chuyển, dưới ánh đèn, có chút lạnh lẽo rợn người.
Sắc mặt của người này quá tái nhợt, đôi mắt đen thui, không thấy tròng trắng, nhìn về phía cửa.
Kim Hữu Tiền cảm thấy, vẻ mặt của cô ta, hình như là... Có chút kinh ngạc?
Lúc này Lạc Văn Thư dẫn Long Dật Mỹ đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, nhưng giống như một tín hiệu nào đó, người phụ nữ ngồi trên ghế salon, bỗng nhiên hung hăng trợn mắt nhìn bọn họ, rồi sau đó, ánh đèn trong phòng khách bắt đầu tắt sáng, cũng không biết từ chỗ nào có một trận gió thổi đến, hất bay rèm cửa.
Cảnh tưởng kinh khủng điển hình trong phim điện ảnh.
Vốn dĩ Long Dật Mỹ rất sợ, gần như muốn kêu thành tiếng, nhưng lúc này, cô ấy nhìn thấy người bạn nhỏ đứng trước nhất, bỗng nhiên trong tay kẹp một tấm bùa màu vàng.
Lúc ánh đèn lóe lên, bùa trong tay của cậu bé cũng sáng lên, một đoàn lửa đột ngột xuất hiện, một chia thành chín.
"Đi!"
Đi đôi với giọng nói này, là chín ngọn lửa bay thẳng đến quỷ ảnh mặc váy ngủ màu trắng.
Mắt thấy gần đụng trúng, rốt cuộc quỷ ảnh cũng kịp phản ứng, trong miệng phát ra một tiếng kêu quỷ dị, bóng người lóe lên, từ từ biến mất tại chỗ, sau sau đó xuất hiện ở một đầu khác của sôpha.
Nhất thời Long Dật Mỹ quên mất sợ, phản ứng đầu tiên chính là "Đáng tiếc không đốt trúng."
Một giây tiếp theo, chỉ thấy ngọn lửa trong không trung bỗng nhiên đổi hướng, lại đánh về phía quỷ ảnh màu trắng.
Long Dật Mỹ thật sự muốn vỗ tay, lại khen một câu "làm đẹp lắm".
Chẳng qua cũng chỉ là nghĩ mà thôi, không thật sự hành động, cô ấy chỉ đứng tại chỗ, nhìn tiết mục bạn đuổi tôi chạy giữa quỷ ảnh màu trắng và ngọn lửa.
Long Dật Mỹ dần dần cảm thấy, đây có chút giống loại hiệu ứng năm xu trong phim, ngọn lửa và quỷ ảnh màu trắng, một đuổi một trốn, vốn không khí và hoàn cảnh rất kinh khủng, trở nên có chút buồn cười khó hiểu.
Long Dật Mỹ: "..."
Lúc này Lạc Tinh Dữ lại dùng một tầm hỏa phù, chín ngọn lửa lại gia nhập chiến trường.
Dần dần quỷ ảnh màu trắng có chút không ứng phó được, rất nhanh đã bị một ngọn lửa đốt trúng, trong nháy mắt bị thiêu đốt.
"A a a ---" Tiếng hét thống khổ vang lên.
"Tôi... Tôi sai rồi!"
"Đừng đốt nữa! A a a a!"
Quỷ ảnh màu trắng bắt đầu cầu xin tha thứ
Lạc Tinh Dữ hơi nhếch miệng, không lên tiếng.
Không phải cậu bé không chập nhận lời đầu hàng của quỷ ảnh màu trắng, mà là mặc dù cậu bé biết dùng hòa phủ, nhưng còn chưa học được cách thu lại...
Chỉ như vậy qua khoảng 1 phút, lửa trên người quỷ ảnh màu trắng bỗng nhiên tắt đi, váy ngủ màu trắng trên người cô ta cũng bị cháu thành màu đen thui, tóc thì hoàn hảo không sao, cả người cuộn tròn thành một đoàn, nằm trên sàn nhà trong phòng khách, thân thể hơi co quắp lại.
Lạc Tinh Dữ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó mở miệng hỏi, "Tên là gì, chết thế nào, đã làm chuyện xấu gì?"
"Kể lại đang hoàng, nếu không!" Cả người cậu bé vô cùng có khí thế, vừa nói vừa uy hiếp, trong tay kẹp một tấm lôi phù.
Từ khi Lạc Văn Thư vào nhà đã dựa vào tường quan sát, thấy bộ dạng này của Lạc Tinh Dữ, không nhịn được cảm thấy buồn cười.
Mới vừa rồi là cô ra tay thu lại ngọn lửa của hỏa phù kia.
Chẳng qua cô quản lý vẻ mặt rất tốt, không lộ ra bất kỳ khác thường nào, lẳng lặng nhìn Lạc Tinh Dữ tự mình xử lý.
"Tôi nói, tôi nói!" Một ngọn lửa của hỏa phù, gần như muốn nửa cái mạng của quỷ hồn, lúc này thấy Lạc Tinh Dữ cầm ra lôi phù, nhật thời sợ đến mức run lẩy bẩy, hoàn toàn không có suy nghĩ phản kháng, cũng không dám dấu giếm, trái lại nói ra hết.
Đây chính là một quỷ hồn bình thường, có chút oán khí, nhưng cũng không quá nhiều.
Khi còn sống cô ta sống ở gần đây, hơn một năm trước, một ngày nào đó tan làm ca tối, ánh sáng quá mờ, không chú ý dưới chân, rơi vào trong cống thoáng nước, lúc ấy đầu bị đụng, ngất xỉu.
Nơi đó tương đối vắng vẻ, hơn nữa thời gian đã trễ lắm rồi, không có ai đi ngang qua, cũng không có người phát hiện ra cô ta.
Lúc đó là mùa đông, nhiệt độ vốn dĩ đã thấp, nước trong cống thoáng nước cũng rất lạnh.
Một đêm trôi qua, người đã không còn.
Sau khi biến thành quỷ hồn, cô ta du đãng ở gần đó, núp trong một góc u ám, ngày lại qua ngày.
Đoạn thời gian trước, cô ta trôi giạt đến căn nhà bên cạnh Long Dật Mỹ, cũng chính là nhà của chị Trần.
Thời gian dài dừng lại ở nhân gian, làm đầu óc của cô ta không được tỉnh táo lắm, dây dưa với chồng của chị Trần, lúc đối phương ăn cơm, cô ta ngồi bên cạnh hít mùi thơm, buổi tối thì nằm bên cạnh đối phương, hút sinh khí.
Vận may của Long Dật Mỹ không tốt lắm, cơ duyên xảo hợp nhìn thấy cô ta, hơn nữa còn muốn nói chuyện này cho chị Trần.
Hai vợ chồng kia phát hiện dị thường, cùng ngày dọn khỏi nhà đi.
Quỷ hồn cho rằng là Long Dật Mỹ làm hư chuyện tốt của mình, vì vậy bắt đầu dây dưa với cô ấy.
"Chỉ... Chỉ có như vậy thôi!"
"Đại sư tha mạng! Tôi không có hại người khác... Thật sự không có hu hu hu..."
Quỷ hồn kêu khóc cầu xin tha thứ.
Đúng là Lạc Tinh Dữ không nhìn thấy huyết quang trên người cô ta, nhưng đây cũng không phải là cô ta không hại người, nói đúng hơn là định hại người, nhưng đã bị kịp thời ngăn cản.
Nhất thời cậu bé không biết xử lý thế nào, vì vậy nghiêng đầu nhìn Lạc Văn Thư, "Mẹ ơi, chuyện này phải làm sao đây?"
"Loại chuyện này trực tiếp đưa đến U minh, phía dưới tự xử lý." Lạc Văn Thư nói.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ dùng ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian đưa quỷ hồn đi đến U minh.
"Đã.. Đã giải quyết rồi sao?" Nhìn phòng khách trống rỗng, Long Dật Mỹ cảm thấy có chút không chân thật, nhỏ giọng hỏi một câu.
"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, "Trong phòng còn có một ít âm khí lưu lại, chẳng qua không sao, chờ ngày mai ánh nắng mặt trời chiếu vào là được rồi."
Long Dật Mỹ nhìn bầu trời âm u bên ngoài, lấy điện thoại kiểm tra một chút, hình như thời tiết mấy ngày sắp đến không được tốt lắm, hơn nữa căn phòng cô ấy thuê này, bình thường ánh mặt trời cũng không chiếu vào quá nhiều.
"Chuyện đó, đại sư, có còn cách nào khác hay không?"
"Đốt mấy lá bùa?" Lạc Tinh Dữ không quá chắc chắn, lúc nói chuyện nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Có thể." Lạc Văn Thư gật đầu.
"Bao nhiêu tiền một tấm, cần đốt mấy tấm?" Long Dật Mỹ hỏi.
"Chỗ cửa vào, nhà vệ sinh, cửa phòng, mỗi chỗ một tấm là được." Lạc Văn Thư nói.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ từ trong cặp sách nhỏ của mình lấy ra ba tấm bùa bình an, vừa mở điện thoại di dộng lên, mở mã quét, "Chị, bùa bình an một tấm 198 tệ, tống cộng 594 tệ!"
Một lát sau, một giọng nói thông báo vang lên.
"Wechat thu tiền, 800 tệ."
Lạc Tinh Dữ nghe con số này, sửng sốt một chút, nhắc nhở, "Chị, chị cho hơi nhiều rồi."
Long Dật Mỹ vươn tay ra, trong tay có một tấm bùa bình an khác, "Nơi này còn có một tấm nữa."
Lá bùa bình an này là trước khi vào nhà Lạc Tinh Dữ cho cô ấy, cho nên là tổng cộng có 4 lá bùa, 792 tệ, cô ấy làm tròn, vừa vặn chuyển 800 tệ.
"Mới vừa rồi đại sư còn dùng hai tấm bùa, không biết cái đó bao nhiêu tiền." Mặc dù Long Dật Mỹ không hiểu mấy cái này, nhưng cũng nhìn ra, hai loại bùa kia không giống, nhất định đắt hơn bùa bình an này.
"Cái đó là mẹ cho, không lấy tiền." Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Chị chỉ cần đi đến miếu Nguyên Phúc ở ngoại ô phía Nam lạy xá một cái, dâng một nén hương là được."
Long Dật Mỹ nghe vậy thì sửng sốt một chút, có chút không quá chắc chắn, nhìn Lạc Văn Thư và Kim Hữu Tiền, thấy hai người gật đầy xác nhận, mới tin tưởng là thật.
Vì vậy cô ấy gật đầu đáp lại, rồi lại hỏi, "Không biết buổi tối các vị đại sư có rảnh rỗi hay không?"
Đám người Lạc Tinh Dữ giúp cô ấy, mời cơm là chuyện nên làm.
Nghe nói như vậy, Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền đều nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Có." Cô gật đầu, đáp lại.
--
Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm nay tâm trạng rất phức tạp, buổi sáng rất vui vẻ, dùng rất nhiều hỏa phù và lôi phù, người xấu bị mình đánh răng rụng đầu đất. Buổi trưa rất là tức giận, có người vẫn nên chết đi thì tương đối chết, sẽ không làm cho người ta cảm thấy chán ghét! [tức giận] [tức giận] Mình thích mẹ nhất, muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ! Buổi chiều lại gặp phải người xấu, nhưng rất yếu, sớm biết đã dùng lôi phù. Buổi tối chị mời chúng mình ăn cá nương, rất ngon! Đặc biệt đặc biệt nhớ mẹ! #nhật ký Tinh Tinh#
Đăng kèm là một tấm hình cá nướng, nhìn rất đẹp.