Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 334

Chương 334 -
Chương 334 -

Vì vậy chỉ còn là cái lều vải trung tâm kia.

Con sâu dài màu đỏ từ từ nhúc nhích, đến từ bốn phương tám hướng, áp sát về phía lều vải ở trung tâm.

Ngày càng gần.

Một ít con sâu leu lên đỉnh của lều vải, một ít thì theo khe hở của lều vải và đất đai định chui vào.

Đáng tiếc đều lấy thất bại chấm dứt.

Chẳng qua cái kết quả này, quái vật đã đoán trước, dù sao cảm giác của nó đều bị ngăn lại.

Nó thả những con sâu dài màu đỏ này, mục đích cũng không phải là để cho bọn nó đi vào trong lều, chỉ là muốn để cho bọn nó tiếp xúc thu thập khí tức của kết giới vô hình kia, phản hồi trở lại.

Quái vật cẩn thận phân tin tin tức sâu dài màu đỏ truyền về, kéo tơ bóc ken, đều tra mấu chốt trong đó.

Chỉ một chốc lát sau, nó phá lớp sương mù dày đặc bên ngoài, nhìn thấy bộ phận tin tức chân thật, đó là ... khí tức của U Minh!

Gặp quỷ.

Trong nháy mắt quái vật hoảng sợ vô cùng, vốn dĩ ngụy trang hoàn mỹ, cũng bị lộ ra một tia sơ hở.

Quái vật mắng thật to oán quỷ ở trong lòng, dùng hết những từ thô tục mà nó học được, nhưng cũng không đủ để phát tiết tức giận của nó.

Phế vật đáng chết kia, không chịu ở lại chỗ ẩn núp, cứ thích mỗi ngày đi ra gây chuyện, hơn nữa còn trêu chọc đến quỷ sai của U Minh địa phủ mà trước mặt nó không muốn đụng phải nhất.

Đáng chết hơn chính là, oán quỷ lại giấu diếm chân tướng, nói quỷ sai thành người tu hành bình thường, lừa gạt nó đến chỗ này!

Quái vật hận không thể băm thâm oán quỷ ra làm vạn mảnh.

Nhưng không phải bây giờ.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng rời khỏi chỗ này!

Bởi vì lúc nó để cho sâu dài màu đỏ đi thăm dò tin tức, đối phương cũng có thể cảm nhận được kết giới đã bị đụng chạm.

Nó thậm chí không giám giải trừ ngụy trang.

Trong lều đó chính là quỷ sai của địa phủ U Minh, tất nhiên cũng đang thăm dò tin tức của nó, nếu không cẩn thận lộ chân tướng, chờ đợi nó chính là phiền phức không bao giờ hết.

Kết quả xấu nhất, chính là nó có thể phải chết ở chỗ này.

Quái vật không muốn tiếp nhận kết quả này, nó nhẹ nhàng kêu một tiếng, vỗ cánh, từ trên cành cây bay lên, bay về phía xa xa.

Nó không dám bay quá nhanh.

Nhưng mà mới bay ra không được bao xa, bỗng nhiên cảm giác được sự chấn động dị thường trong không khí, theo bản năng né tránh một chút.

Chỉ thấy có vật gì đó, bay lướt qua thân thể nó, khảm vào bên trong thân cây cường tráng của đại thụ trước mắt, lưu lại một cái lỗ lớn bằng ngón cái của người trưởng thành.

Bị phát hiện rồi!

Quái vật ý thức được điểm này, cũng không ngụy trang nữa, vốn dĩ tốc độ chậm rãi cũng tăng lên trong nháy mắt, nhanh đến mức chỉ còn lại một đạo hư ảnh.

Chỗ nó bay ra, chim trong rừng đều bị kinh động, rào rào vỗ cánh bay đi.

Trên người quái vật rơi xuống vô số hạt giống, hóa thành chim, thú vật, con kiến.

Mà thân thể lúc đầu ngụy trang thì bị từ bỏ, cánh bỗng nhiên dừng vỗ, thẳng tắp rơi xuống, vừa vặn đập vào hòn đá lộ ra trên mặt đất, có chút máu tràn ra.

Trong quá trình này, nó cũng quan sát tình huống của kẻ thù.

Là hai người đàn ông trẻ tuổi, nhưng chỉ là hào nhoáng bên ngoài, thực ra không có chút sinh khí nào.

Mà bộ quần áo trắng kia, hiển nhiên không phải là quỷ sai bình thường, mà là quỷ Vô Thường trông coi một mảnh đất đai.

Quái vật vừa chạy trốn, vừa không nhịn được điên cuồng mắng oán quỷ.

Bên kia, Tạ Phỉ và Tạ Gia Thạch đuổi theo ở phía sau.

"Đây là... dị chủng mà phía trên đang truy nã?" Tạ Gia Thạch có chút kinh ngạc.

Anh ta đã sớm nhận ra Lạc Văn Thư đang câu cá, nhưng không nghĩ đến, cá mà cô câu lại lớn như vậy.

Phải biết thứ đồ này có thể chạy từ trong tay của ông chủ lên phía trên, cùng ngày đó bên trong nội bộ hạ lệnh truy nã xuống, yêu cầu các nơi phối hợp tìm kiếm tung tích của dị chủng.

"Ừ." Tạ Phỉ gật đầu đáp lại.

Anh biết Lạc Văn Thư đến chỗ này điều tra chuyện dị chủng, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, trong lòng anh đã có chút chuẩn bị, nhưng khi thật sự nhìn thấy cô tìm ra được dị chủng, vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Địa phủ U Minh huy động nhân lực, quỷ sai vô số, cũng tạm thời không tìm được bất kỳ đầu mối nào.

Mà cô thì lại tìm được một cách ung dung thoải mái như vậy?

"Thứ quỷ này, quả nhiên khó dây dưa!" Tạ Gia Thạch thở dài nói.

Cũng không biết bên trong thân thể nho nhỏ kia, rốt cuộc có cấu tạo như thế nào, có thể chia ra làm nhiều loại vật như thế?

Hơn nữa mỗi một khí tức, nếu cảm ứng sơ lượt thì đều bình thường, nhất định phải cẩn thận phân biệt, mới có thể tìm được chút xíu khác biệt trong đó.

Loại chuyện này ít nhất phải là quỷ sai cấp bậc Vô Thường của U Minh mới có thể ứng phó được.

Hơn nữa không phải tất cả Vô Thường đều có thể làm được.

Tạ Gia Thạch tự nhận, nếu không phải mảnh đất này do anh ta quản lý, đoán chừng anh ta cũng rất khó đối phó được.

Trái lại là Tạ Phỉ, đúng như lời đồn, thực lực cường hãn, làm cho người ta cảm thán.

Tạ Gia Thạch vừa xúc động, vừa trao đổi anh mắt với Tạ Phỉ, rồi sau đó chia nhau theo dõi.

Trong lều.

Quỷ anh ngồi trên vai Cẩu ca, thấy hai Bạch Vô Thường đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, đi xa theo khí tức vừa xuất hiện, không nhịn được vui mừng trong lòng.

Vật kia đến cứu nó.

Đồng thời cũng có ý nghĩa, bốn người chỗ này, mất đi che chở.

Mẹ nó, nó đã nhịn đám người này rất lâu rồi!

Quỷ anh vừa nhanh chóng liếc nhìn bốn người trong lều, vừa điên cuồng mắng: Đứa bé chết tiệt, thằng ngu ngốc,... Người phụ nữ bình thường, còn có Cẩu ca ngu đần dưới mông của nó.

Quỷ anh cũng không biết chuyện gì, nó là muốn mắng thô tục, nhưng lúc nghĩ đến người phụ nữ kia, những từ không sạch sẽ lập tức quên mất, đầu óc trống rỗng, vì vậy cuối cùng tùy tiện dùng một từ bình thường để hình dùng.

Bình Luận (0)
Comment