Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 335

Chương 335 -
Chương 335 -

Đại khái là muốn cứu vớt lòng tin trong lòng, quỷ anh theo bản năng bỏ qua chỗ dị thường này, một lòng chỉ chú ý quan sát hai Bạch Vô Thường đã đi xa kia.

Rất nhanh hai đạo khí tức đáng sợ đã biến mất.

Quỷ anh cũng không nhịn sự vui sướng trong lòng nữa, lộ ra bộ dạng tiêu nhân đắc chí.

Dĩ nhiên bởi vì gương mặt của nó đã bị tàn phá tương đối gần hết, mặc kệ là vẻ mặt gì, cũng chỉ cho người ta một loại cảm giác kinh khủng lại buồn nôn.

"Các ngươi ----" Nó lại liếc nhìn mấy người trong lều, càng cẩn thận hơn so với lúc trước, từng chữ từng câu, giọng nói âm u khiếp ngươi, "Đều, phải, chết!"

Trong dự đoán của nó, những người này, trừ Cẩu ca đã nhận mệnh ra, ba người còn lại đều sẽ lộ ra vẻ sợ hãi.

Nhưng trên thực tế hai người lớn một đứa bé, lại không lộ ra chút sợ hãi nào.

Hai người Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền dùng một loại ánh mắt "Đầu óc của ngươi không sao chứ" nhìn về phía nó.

Lạc Văn Thư thì vẫn bình tĩnh thờ ơ như ngày thường, hơn nữa rất là qua loa lấy lệ mở miệng hỏi, "À, người không sợ? Định đối phó với chúng ta như thế nào?"

"Sợ? Các ngươi?" Quỷ anh cười lạnh hỏi ngược lại, giọng điệu khinh thường, ánh mắt khinh miệt, "Hai Bạch Vô Thường đã đi rồi, các ngươi dựa vào cái gì dám phách lối như vậy,? Giả bộ bình tĩnh chờ bọn họ trở về sao?"

"Nằm mơ đi!" Nó lên giọng, "Ta sẽ không cho các ngươi cơ hội này, bây giờ sẽ lập tức lấy mạng các ngươi!"

Hiển nhiên quỷ anh biết cái định luật "Nhân vật phản diện chết vì nói nhiều".

Nó vừa nói xong, lập tức ra tay về phía đám người Lạc Văn Thư.

Nhưng nó vẫn chưa hành động, chợt nghe được một tiếng động rất nhẹ truyền từ dưới đất, giống như có một vật gì đó đang đào xới.

Lạc Văn Thư không hoảng hốt không vội vàng đứng dậy, đồng thời cho Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền một ánh mắt tỏ ý.

Hai người dựa theo nhắc nhở của cô, cũng đứng lên, hơn nữa đi đến bên cạnh cô.

Chỉ thấy chỗ mặt đất trải tấm vải đỏ, bỗng nhiên chấn động một cái, hơi lõm xuống, giống như vật chống đỡ của nó đã biến mất.

Ngay sau đó, tấm vải lại dựng lên, nhưng không bằng phẳng, giống như ở phía dưới có một vật gì đó chỉa vào tấm vải.

Tiếng động mới vừa rồi cũng rõ ràng hơn.

"Mẹ ơi..." Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng gọi một tiếng.

"Không sao, nhắm mắt lại." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa cầm tay cậu bé, sau đó lại nói tiếp một câu, "Cậu cũng vậy."

Kim Hữu Tiền hơi sững sốt một chút, kịp phản ứng, lời sau là nói mình, vì vậy nghe lời nhắm mắt lại.

Gần như trong nháy mắt khi cậu ta nhắm mặt lại, một tiếng động cổ quái vang lên.

Cậu ta không biết phải hình dung như thế nào, âm thanh này hoàn toàn không phải là loại lòai người có thể phát ra, cũng không phải là âm thành mà cậu ta có thể tưởng tượng, cho người ta một loại cảm giác không thoải mái, trong nháy mắt nổi một tầng da gà.

Ngược lại quỷ anh nghe hiểu, chỉ là ý nghĩa có chút không quá hữu nghị.

"Phế vật, đi nhanh!"

Đi đôi với âm thanh này, tấm vải đỏ kia bị thứ gì đó kéo xuống, sau khi mấy đi sự ngăn che, tình huống phía dưới bị bại lộ.

Cẩu ca theo bản năng nhìn sang, trong nháy mắt, anh ta hận không thể móc mắt của mình, đổi một đôi mắt chưa từng nhìn thấy hình ảnh lúc này.

Mặt đất bị moi ra một lỗ rất lớn, bên trong có không ít sâu dài màu đỏ nhiều chân, rậm rạm chằng chịt, quấn quít vào nhau, giống như một đợi sóng cuồn cuộn vậy.

Nếu là người bị chứng sợ hãi đông đúc, chắc chỉ muốn nói một câu --- Giết tôi, ngay bây giờ!"

Quỷ anh cũng muốn giết anh ta, nhưng không được, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có cơ hội.

Bởi vì gần như khi âm thanh kỳ quái kia vang lên, những con sâu kia tuôn ra ngoài giống như thủy triều, nhào về phía Cẩu ca.

Tất nhiên, mục tiêu của bọn nó không phải là Cẩu ca, chỉ là quỷ anh ngồi trên lưng của anh ta mà thôi.

Trong nháy mắt, đã mang theo linh hồn thấy được nhưng không sờ được không có thực thể, định mang về con đường lúc đến.

Cẩu ca đã sớm nhịn xuống sự buồn nôn và sợ hãi, nhắm chặt mắt lại.

Những con sâu kia cũng là tồn tại rất đặc biệt, xen vào giữa hư và thật, lúc cuốn quỷ anh đi, không tránh khỏi phải chạm vào Cẩu ca, nhưng trên thực tế anh ta hoàn toàn không có cảm giác gì.

Chỉ nghe được một tiếng kêu gào không cam lòng, "Mang theo bọn họ! Tất cả người ở chỗ này đều biết tình hình!"

Cẩu ca còn chưa kịp phản ứng gì, thân thể truyền về cảm ứng.

Anh ta bị đánh ngã, di chuyển, lắc lư, sau đó hình như tiến vào một cái không gian chật hẹp, một cổ mùi tanh của đất xông vào mũi.

Đầu óc chậm chạp của anh ta nhanh chóng phản ứng lại.

Vừa nghĩ đến vô số con sâu di chuyển ở mặt ngoài thân thể của mình, cuốn mình đi nhét vào trong cái hang mà bọn nó đi ra lúc trước.

Cẩu ca chỉ cảm thấy từng trận buồn nôn dâng lên trong dạ dày.

Mà lúc anh ta không khống chế được sắp ói ra, bỗng nhiên lại mất ý thức.

Bên kia, Lạc Tinh Dữ cũng cảm giác thân thể của mình bị di chuyển, chẳng qua tình huống của cậu bé tốt hơn Cẩu ca, bởi vì trước khi sâu xuất hiện, cậu bé đã nhắm mắt dựa theo nhắc nhở của Lạc Văn Thư.

Cậu bé rất tò mò tình cảnh của mình, nhưng càng tin tưởng Lạc Văn Thư, cô chưa nói mở mắt, cậu bé vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Cũng không biết qua bao lâu, cái loại lắc lư đó biến mất.

Cậu bé nghe được tiếng của Lạc Văn Thư vang lên trong đầu, "Có thể mở mắt rồi."

Vì vậy cậu bé từ từ mở mắt ra.

Một mảnh bóng tối, không nhìn thấy cái gì cả.

Nhưng dưới tình huống này, những giác quan khác lại trở nên nhạy bén.

Cậu bé nghe được tiếng nước chảy chậm rãi, còn có tiếng tí tách của giọt nước từ chỗ cao rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment