Có một mùi hương không biết phải hình dung như thế nào, cậu bé vắt hết đầu óc suy nghĩ một vòng, tìm được một chút hoàn cảnh tương tự, đó chính là vào ngày Trung thu, Lạc Văn Thư dẫn cậu bé đi thăm đò núi rừng, đi vào trong cái sơn động kia.
Ngay sau đó, cậu bé thấy được một chút ánh sáng nhạt.
Mới đầu giống như đốm sáng của đom đóm, nhưng sau đó nhanh chóng trở nên lớn hơn, cuối cùng biến lớn như cái đầu của cậu bé, trôi lơ lửng trên không trung.
Đây là thuật chiếu sáng Lạc Văn Thư có biểu diễn cho Lạc Tinh Dữ xem, cô nói không khó, nhưng cậu bé vẫn chưa học được.
Bóng tối bị xua tan, hoàn cảnh xung quanh bị nhìn thấy không bỏ sót chút nào.
Đám người bọn họ đang ở trong một cái hang động, không gian rất rộng rãi, lớn chừng một sân bóng rỗ, chỗ cao nhất có độ cao gần bằng lầu hai tầng, chỗ thấp nhất thì khoảng 3 mét, xung quanh có thạch nhũ rũ xuống.
Dưới ánh sáng chiều rọi, nhìn có một loại cảm giác sáng chói.
Không nhìn thấy được cửa ra, phía sau là một vùng nước, nước chậm rãi chảy, chẳng biết là đi đâu.
Lạc Tinh Dữ nhanh chóng nhìn lướt qua, rồi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía quỷ anh nổi lo lửng cách đó không xa, giờ phút này nó cho người ta một loại cảm giác vô cùng kiêu căng phách lối.
Trên thực tế, nó dùng một loại ánh mắt quan sát thi thể, quét qua bốn người sống ở chỗ này, cuối cùng tầm mắt rơi xuống Lạc Tinh Dữ.
"Cứ bắt đầu từ ngươi đi..." Giọng nói âm u của quỷ anh vang lên.
"Ngươi không phải rất thích chơi trò chơi sao..." Nó mới vừa nói lời mở đầu, đã bị đánh gãy.
Giọng nói của Lạc Văn Thư có chút lạnh lẽo, "Còn không ra?"
Quỷ anh nghe vậy sững sốt một chút, tiếp đó giận dữ nói, "Ta giết..."
Nó còn chưa nói hết đã thấy người phụ nữ kia hờ hững nhìn về phía nó, trong nháy mắt một cổ uy áp cường đại đập đến, còn mảnh liệt hơn so với lúc hai Vô Thường nhìn về phía nó.
Nó có một loại cảm giác không thở nổi, sợ hãi, còn có sự nghi hoặc.
Tại sao, rõ ràng nhìn thế nào cũng chỉ thấy là một người bình thường, tại sao lại có uy áp cường đại như vậy?
Nghi ngờ của nó, không được giải đáp, trái lại nghe được một trận mắng chửi điên cuồng.
Thứ mắng nó, là quái vật trên cùng một sợi dây với nó, giờ phút này quái vật đang ẩn thân bên trong một cái lõm nho nhỏ trên đỉnh hang động không thuộc về khu vực tầm mắt có thể nhìn thấy.
Mặc dù hai Bạch Vô Thường đã bị dẫn đi, nhưng quái vật vẫn rất cẩn thận, trong quá trình cuốn những người này đi, trước tiên thu nhỏ thân thể gấp mấy lần, ẩn núp tất cả khí tức, không nhúc nhích đợi ở chỗ nào đó.
Thậm chí màu sắc thân thể của nó cùng hòa làm một thể với hoàn cảnh, cho dù là người xích lại gần, cũng không nhất định có thể phát hiện.
Nó thông qua oán khí, trút khí tức xuống đám sân gần như phủ kín mặt đất, nhưng cũng không làm quá rõ ràng, chỉ có chút khí tức lộ ra khoài, nếu không phải cẩn thận thăm dò, hoàn toàn không phát hiện ra được.
Nhưng mà những thủ đoạn này, hình như không mê hoặc được người phụ nữ kia, lúc cô nói câu kia, khẽ ngẩng đầu lên, nhìn vào chỗ nó ẩn thân.
Nó không nghĩ ra, rốt cuộc phế vật oán quỷ kia đã làm cái gì ở bên ngoài, không chỉ trêu chọc Bạch Vô Thường đến, còn mang về một người phụ nữ vừa đáng sợ vừa cổ quái thế này.
Nó chuyển động đầu óc nhanh chóng, thời gian suy nghĩ cũng rất ngắn ngủi, nhưng mà không đợi nó suy nghĩ ra, bỗng nhiên dự cảm được nguy hiểm đang đến gần.
Quái vật theo bản năng nhanh chóng dịch chuyển vị trí.
Một giây sau, chỉ nghe được một tiếng vang, đã thấy vị trí ẩn thân của nó bị bắn nát.
Là cái loại hủy diệt sạch sẽ không còn dấu vết này, ngay cả một mảnh vụn của đá, thậm chí là bụi bặm cũng không lưu lại.
Cái lõm mà nó núp giống như chưa từng tồn tại vậy.
Toàn bộ quá trình, tốc độ cực nhanh, cho dù nó cũng không nhìn thấy được rõ ràng.
Trong lòng quái vật không nhịn được nổi lên một chút sợ hãi.
Người phụ nữ kia, không phải là thứ mà nó có thể đối phó.
Thậm chí có một loại khả năng, người phụ nữ này còn đáng sợ hơn cả Bạch Vô Thường.
Trong nháy mắt, quái vật đã có quyết định trong lòng.
Lúc này, lại là một đạo công kích gần như không nhìn thấy rõ tấn công đến, lúc nó cảm ứng được nguy hiểm, đã hơi trễ, cuối cùng mặc dù thành công tránh được, nhưng quá trình vô cùng mạo hiểm, hơn nữa còn phải trả giá một chút --- cuối cái đuôi bị chém rớt một tầng lông, sau khi bay xuống, biến thành vô số sâu dài màu đỏ, từ trên đỉnh hang động rơi xuống. Giống như trời mưa vậy.
Cái vị trí kia, đúng lúc là ở trên đỉnh đầu của Cẩu ca và quỷ anh.
Cẩu ca không biết cái gì cả, bỗng nhiên cảm thấy có vật gì đó đập xuống đầu mình, anh ta theo bản năng đưa tay sờ một cái.
Lạnh như băng, mềm mại, dài dài, thứ có một hàng chân thật nhiều...
Trong nháy mắt anh ta trợn to đôi mắt, bên trong tràn đầy kinh hoảng.
"A a a a---"
Tiếng thét chói tai đinh tai nhức óc vang lên khắp không gian bị nửa đóng kín này.
Lạc Tinh Dữ và Kim Hữu Tiền theo bản năng nâng tay che lỗ tai lại.
Mà chỉ trong nháy mắt này, bọn họ phát hiện quỷ anh vốn dĩ treo lơ lửng trên không trungg và Cẩu ca đã không còn, chỉ thấy một quả cầu do sâu dài màu đỏ tạo thành, từ không trung rơi xuống, đập vào trong bầy sâu đầy trên mặt đất.
Những con sâu trên mặt đất vốn đang yên tĩnh, lập tức trở nên nóng nảy, cuộn tròn đan xen vào nhau, giống như một đợi sóng màu đỏ di chuyển trong nước.
Lạc Tinh Dữ không thích nhìn hình ảnh này, nhìn vào thật sự không thoải mái, nhưng lại có chút không yên tâm.
"Mẹ ơi..." Cậu bé gọi Lạc Văn Thư.
"Nhìn này."
Đi đôi với hai chữ này, chỉ thấy nước đang chảy chậm rãi trong nháy mắt ngừng lại, rồi sau đó lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy, nhanh chóng kết thành băng.