Những con sâu bò trong nước kia, đều bị đông vào bên trong, không có cách nào nhúc nhích được.
Sự đóng băng kia cũng không dừng lại, từ trong nước lan tràn đến đất liền, chẳng qua chỉ mấy hơi thở, cả hang động đã biến thành một hầm băng.
Nhưng lại không có chút lạnh lẽo nào.
Tất cả sâu đều bị đóng băng.
Trên mặt Lạc Tinh Dữ tràn đầy vẻ khiếp sợ, miệng mở thành chữ o, qua mấy giây mới hoàn hồn lại.
Cậu bé có chút tò mò muốn thử sờ một cái, xem thử băng dưới chân có thật hay không, nhưng mà cúi đầu xuống, đã nhìn thấy dưới lớp băng là hồn thể của quỷ anh chỉ còn một nửa cái đầu.
"Mẹ ơi, hình như nó không được tốt lắm." Lạc Tinh Dữ nhìn quỷ anh dưới mặt băng, có chút không quá chắc chắn hỏi.
Mặc dù nói quỷ và loài người khác nhau, cho dù là cụt tay cụt chân, cũng gần như không ảnh hưởng gì.
Nhưng quỷ này thiếu quá nhiều, đầu cũng chỉ còn lại có một nửa.
Vốn dĩ gương mặt đã bầm dập không hoàn thiện, vào lúc này lại không nhìn ra được vẻ mặt gì.
Lạc Tinh Dữ vừa hỏi vừa ngồi xuống, đưa tay sờ mặt băng, trên mặt càng ngạc nhiên hơn.
Nơi mà cậu bé ra đời và lớn lên đều là phía Nam, nhiệt độ vào mùa đông sẽ rất lạnh, nhưng rất ít có tuyết rơi, chứ đừng nói đóng băng diện tích lớn thế này.
Vì vậy từ ở trên mạng nhìn thấy ra, trên thực tế Lạc Tinh Dữ chân chính tiếp xúc với băng đá, cũng chỉ có loại đá cục nhỏ làm đông trong tủ lạnh mà thôi.
Mà bây giờ dưới chân của cậu bé là mặt băng, mặc kệ là mặt ngoài hay là xúc cảm, đều giống với đá đông mà cậu bé biết, nhưng cá này lại không có chút lạnh lẽo này, loại cảm giác này có chút kỳ quái.
"Nó chết rồi." Lạc Văn Thư trả lời một câu, hơi nâng đầu, nhìn về phía trên đỉnh hang động, "Bị vật kia diệt khẩu."
Lạc Tinh Dữ nhìn theo tầm mắt của cô.
Từ trên đỉnh hang động vô số thạch nhũ bị đóng băng rũ xuống, dưới ánh sáng của thuật chiếu sáng, càng thêm trong suốt óng ánh.
Nhưng mà làm cho người ta chú ý nhất, là quái vật... treo dưới trụ băng.
Nó và thế giới này hoàn toàn không có một chút quan hệ nào, giống như sinh vật dị thường được tạo ra trong phim điện ảnh.
Thân thể dài nhỏ, giống như rắn, dài khoảng năm sáu mét, không phân rõ đâu là đầu đâu là đuôi, có rất nhiều thứ không biết là tay hay chân mọc ra, còn nhỏ dài hơn thân thể, có thể so sánh giống ngón tay hay cọng tóc.
Mấy chi tiết khác thì nhìn không được rõ ràng, bởi vì nó đã bị đông cứng lại, màu sắc của bản thân cũng rất nhạt.
"Sư phụ, con không phải là... Đang nằm mơ chứ?" Giờ phút này Kim Hữu Tiền mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, cậu ta nhìn một màn trước mặt, có một loại cảm giác không chân thật.
"Không phải là mơ ~ " Trả lời cậu ta chính là Lạc Tinh Dữ.
Kim Hữu Tiền nuốt nước miếng một cái, chỉ mặt băng dưới chân, cẩn thận hỏi, "Cho nên đây thật sự là chuyện tu hành có thể làm được, đúng không ạ? Vậy con không phải cũng có thể mong đợi vào một ngày trong tương lai, con cũng có thể tu hành được bước này?"
Lạc Tinh Dữ nghe vậy, mong đợi nhìn Lạc Văn Thư.
Hiển nhiên suy nghĩ của cậu bé giống với Kim Hữu Tiền, thậm chí còn tưởng tượng nhiều hơn Kim Hữu Tiền, bởi vì tuổi của cậu bé còn nhỏ, thiên phú cao, cho tới bây giờ, con đường tu hành đều vô cùng thuận lợi.
"Đúng là tu hành có thể làm được một chuyện này." Đầu tiên Lạc Văn Thư gật đầu, tiếp đó khi đôi mắt của một lớn một nhỏ phát ra ánh sáng, tàn nhẫn lắc đầu, "Nhưng trước mắt thế giới này có linh khí rất mỏng manh, gần như là chuyện không thể nào."
Sở dĩ cô không hoàn toàn phủ định, là bởi vì dựa vào đoạn trí nhớ đặc biệt lúc trước cô thăm dò trong đầu Phó Tiên, trong mấy năm sau, mảnh trời đất này sẽ dần dần khôi phục lại linh khí.
Ánh sáng trong mắt của hai người nhanh chóng ảm đạm xuống, chẳng qua cũng không kéo dài quá lâu, lại khôi phục lại bình thường.
Kim Hữu Tiền ngước đầu lên, chỉ quái vật treo ở bên trên, "Sư phụ, thứ này là gì vậy?"
"Còn nhớ đồ chơi tôi cho cậu chứ? Vậy này gần giống với thứ đó." Lạc Văn Thư nói.
Trên đầu Kim Hữu Tiền có một dấu hỏi nho nhỏ.
Cậu ta có trí nhớ rất sâu sắc đối với món đồ chơi kia, còn đặc biệt đặt cho một cái tên gọi là "Kết cục của ăn trộm".
Lúc mới bắt đầu nhìn vào sẽ cảm thấy có chút quái dị, sau đó dần quen, liền có một loại cảm giác xấu xí đáng yêu.
Mà thứ trước này này, lại chính là một con quái vật thuần túy, bề ngoài quỷ dị, thân thể cao lớn, bên trong còn đi ra một đống sâu dài màu đỏ, thật sự là làm cho người ta vừa sợ hãi vừa buồn nôn.
Mặc dù Kim Hữu Tiền không có triệu chứng này, những cũng cảm thấy hơi khó chấp nhận.
Dù thế nào, không tìm ra được chỗ tương tự của hai thứ này.
"Lúc đầu thứ đồ chơi kia cũng không phải là nhỏ như vậy, cậu có thể tưởng tượng bộ dạng phóng đại lên gấp mấy chục mấy trăm của nó." Lạc Văn Thư hình như biết sự nghi ngờ trong lòng cậu ta, giải thích , "Mà quái vật này cũng có thể co rúc nhỏ như vậy.”
Lúc nói chuyện, món đồ chơi bạch tuộc xấu xí đã treo ở giữa ngón tay của cô.
Mà quái vật bị đông cứng ở trên đỉnh hang động, chỉ là bị hạn chế hành động, nhưng suy nghĩ lại không bị ảnh hưởng gì.
Nó nghe được người phía dưới nói chuyện.
Vốn dĩ nó cũng không đặc biệt để ý, một lòng suy nghĩ cách thoát khỏi khốn cảnh này.
Kết quả nhìn thấy món đồ người phụ nữ kia lấy ra.
Trong nháy mắt, hô hấp của quái vật trở nên dồn dập, bị chọc tức.
Các loại từ ngữ thô tục, giống như nước lũ tràn bờ đỡ, trong nháy mắt trút xuống.
"@%&**("
Thì là do phế vật chó má này.
Tự mình không có tiền đồ bị loài người bắt đi thì cũng thôi đi, lại đi khuất phục loài người, làm chó cho loài người, còn chỉ chỗ của đồng loại cho loài người nữa!