Phát triển này rất hợp suy nghĩ của Lạc Văn Thư, cô đơ mặt, đôi mắt vô thần động hai chân, đi theo ông chủ, sau đó cùng nhau đi vào không gian đặc biệt.
Cách một cánh cửa, là hai thế giới.
Ở bên ngoài, Lạc Văn Thư có thể cảm nhận được sự chân thật của thế giới, vào trong cửa, loại cảm giác đó, giống như người trong hoàn cảnh, tất cả đều là giả đối.
Hiện ra trước mắt cô là phong cách dị loại quen thuộc, u ám, máu tánh, khắp nơi đều là các loại vật ô nhiễm tinh thần.
"#%&&"
Trong miệng ông chủ khạc ra một chuỗi âm thanh kỳ lạ, không phải là ngôn ngữ địa cầu, nhưng Lạc Văn Thư có thể nghe hiểu.
Đây là bởi vì trên người cô mang theo phiên dịch, cũng chính là món đồ chơi kia. Mặt khác, ông chủ cũng không có ý làm khó cô, chỉ là đơn giản cảm thấy như vậy sẽ càng tiện hơn, lúc mình nói chuyện, có người phiên dịch, truyền đạt ý cho cô.
Đó là một cái tên, chủ nhân của người bị ô nhiễm, là những dị loại đến từ tinh không mênh mông.
Mỗi lần ông chủ đọc một cái tên, trong không gian ảo cảnh sẽ xuất hiện một sinh vật đối ứng, giống như vật phẩm được trưng bày trong tủ kiếng viện bảo tàng, kết hợp với các loại đèn, để cho du khách thăm quan.
Sứa, u nhọt, rắn...
Lạc Văn Thư đi theo ông chủ vào trong, thấy được các dạng dị loại.
Mặc dù đây là một mảnh không gian ảo ảnh, nhưng bọn nó là tồn tại thật sự, khí tức của mỗi con đều không giống nhau, nhưng lại yếu ớt giống nhau, chắc là thuộc về trạng thái bị phong ấn.
"Nhìn thấy không, bọn nó và thứ ô nhiễm ngươi là giống nhau, đã từng có rất nhiều tay sai trung thành nghe theo, chuẩn bị thực hiện kế hoạch hạ xuống..."
Ông chủ dừng lại một chút, xoay người lại, đối mặt với Lạc Văn Thư, nhìn vào mắt của cô.
"Nhưng bây giờ, bọn nó đều biết thành vật sưu tầm của ta!"
"Ngươi không phải là người đầu tiên đến chỗ này, trước đó, còn có rất nhiều người giống như ngươi, cũng đã đến chỗ này, cũng đi nhìn những thứ bất tử bất diệt này trong nhận thức của các ngươi, mà cuối cùng bọn họ cũng làm ra lựa chọn chính xác..."
"Bây giờ, đến lượt ngươi lựa chọn, tiếp tục trung tâm với thứ ô nhiễm ngươi... Hay là.. Quy phục ta?"
Nếu như không phải đang ở trong một không gian quỷ dị chẳng lành, dáng vẻ cùng với giọng điệu nói chuyện của ông chủ bây giờ, đại khái sẽ cho người ta một loại cảm giác bị bệnh trung nhị thời kỳ cuối không có cách nào cứu chữa được.
Gần như tin tức mà Lạc Văn Thư muốn biết đều đã được nghe, cũng không định lại giả bộ nữa.
Tầm mắt của cô vượt qua ông chủ, nhìn về phía sau lưng của đối phương, không gian ảo cảnh quá rộng rãi, hình như là vô biên vô tận, nhưng chỗ cuối tầm mắt, là có một kiến trúc tương tự như tế đàn đứng sừng sững ở đó, phía trên có rất nhiều tầng mây màu đỏ, thỉnh thoảng có tia chớp lóe lên.
Đi lên từng bậc thang, loáng thoáng có thể thấy, trung tâm của tế đàn, đặt thứ gì đó.
"Bên kia, là cái gì?" Lạc Văn Thư hỏi.
Cũng không biết ông chủ là quá tự tin hay là vì cái gì, hình như cũng không nhận ra chỗ dị thường, nghe được câu hỏi của Lạc Văn Thư, gã xoay người, nhìn về phía kia, trả lời, "Đó từng là ta, là bắt đầu của tất cả!"
Đến đây, rốt cuộc Lạc Văn Thư cũng có thể hoàn toàn khẳng định, ông chủ này là một dị loại thành công hạ xuống.
Nếu như so sánh thế giới này với đại dương một mảnh bóng tối, đám dị loại giống như đám cá tụ tập trong biển, mà ông chủ thì chính là một con cá lớn vô cùng đặc biệt bên trong đó.
Đại dương vô cùng mênh mông, giống như vô biên vô tận, dù là vật đặc biệt lăn lộn trong đó, cũng chỉ là một hạt cát trong biển, cho dù biết đại khái khu vực, muốn đi tìm cũng là chuyện cực kỳ khó khăn.
Nhưng bây giờ con cá lớn này lại tự mình đưa đến cửa, bơi đến trước mặt Lạc Văn Thư.
Ở chỗ cánh đồng thả diều, trong nháy mắt khi ông chủ xuất hiện, đối với Lạc Văn Thư mà nói, giống như ngọn đèn trong bóng tối âm trầm, hơn nữa ngọn đèn này còn dần dần đi đến chỗ cô.
Một cơ thể đồng thời có hai loại khí tức, mặc kệ là linh lực hay là khí tức dị loài đều không thuần túy.
Từ mặt ngoài nhìn vào, giống như một người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, nhưng trong thực tế, tuổi tác của cổ thân thể kia chỉ có mười mấy tuổi, hiển nhiên là dùng thủ loạn đặc biệt tiến hành thúc sinh, dục tốc bất đạt.
Người bình thường không nhìn ra chỗ khác nhau nào, nhưng trong mắt người tu hành, khắp nơi đều lộ ra sơ hở.
Lạc Văn Thư đã thử nhìn trộm số mệnh của người này, nhưng chỉ thấy một mảnh sương mù màu đỏ tươi dày đặc.
Những thứ này, đều chứng tỏ, ông chủ này không phải là người bình thường.
Vì vậy Lạc Văn Thư rất phối hợp, ngay cả đồ đệ và con trai cũng giao vào trong tay đối phương, muốn nhìn thử xem mục đích của gã là gì.
Mà bước đi này của cô đã đúng, ông chủ giống như NPC nhân vật phản diện trong trò chơi, làm hết phận sự dẫn dắt người chơi đi đến nội dung vở kịch, không ngại bại lộ bí mật của mình.
Từ góc độ của Lạc Văn Thư, hình như đầu óc của ông chủ này không được bình thường cho lắm.
Nhưng đứng ở góc độ của ông chủ, đại khái gã cảm thấy đứng trước mặt mình chỉ là người bình thường, có lẽ có chút đặc biệt, nhưng không làm ra được sóng gió gì, dù sao nơi này là địa bàn của gã, mà đây còn là một mảnh không gian đặc biệt, vật trưng bày trong này đều là đồng loại của gã, bọn nó đã từng mạnh như vậy nhưng cuối cùng cũng thua trong tay gã.
Gã nóng lòng muốn phơi bày và giới thiệu cặn kẽ mỗi chiến lợi phẩm của mình, là bởi vì ở trong mắt gã, Lạc Văn Thư cũng chỉ là một người sắp chết, rất nhanh sẽ nghênh đón số mệnh hồn phi phách tán, hoàn toàn không thể đưa bí mật của gã ra khỏi địa bàn của gã được.*