Quý Duy Thanh vén tay áo lên, để lộ cánh tay thon gầy, động tác cầm muôi khá vụng về.
“Anh cắt nhỏ hai cọng hành, lấy hai miếng thịt hun khói ra thái miếng nhỏ.
Bốn người chúng ta thì cho năm quả trứng gà đi, đánh tan trứng đến khi mặt trên nổi bọt là được, dùng đũa đánh cho cơm tan ra, đừng để dính thành từng cục.”
“Cho ít dầu vào, để lửa nhỏ, sau khi nồi nóng lên thì anh đổ trứng vào, trứng chín nhanh nên phải khuấy nhanh vào, anh cho cơm vào được rồi đấy, mở to lửa lên rồi đảo đều.
Thấy chín rồi thì vặn lửa nhỏ lại, sau đó cho thịt và muối… Đảo mấy lần, cho hành vào, chuẩn bị tắt bếp cho ra đĩa được rồi.”
Quý Nguyên nhỏ giọng nói thầm: “Anh ơi, em không muốn ăn cơm.”
Quý Dương học theo giọng điệu của người lớn mà nói:
“Em không ăn cơm sẽ không cao được, các bạn nhỏ khác sẽ bắt nạt em đó.”
Quý Nguyên xị mặt ra: “Ba nấu cơm như nấu cháo ấy, không ngon.”
“Bà nội nói trẻ con không được kén ăn, người lớn đi làm kiếm tiền nuôi chúng ta, còn phải nấu cơm cho chúng ta, chúng ta đã hứa với bà nội sẽ làm đứa trẻ ngoan rồi mà.”
Quý Nguyên ấm ức lắm lắm, cậu bé muốn ăn cơm mẹ nấu cơ.
Không bao lâu sau, mùi thơm của trứng chiên tỏa ra từ phòng bếp.
Mắt Quý Nguyên sáng lên.
“Là cơm mẹ nấu!”
Quý Duy Thanh đi từ trong bếp ra, đúng lúc nghe được câu này.
Anh đập vỡ ảo tưởng của cậu bé: “Là cơm ba nấu đó.”
Ánh sáng trong mắt Quý Nguyên lập tức tắt ngúm.
Quý Duy Thanh không khỏi hoài nghi bản thân, cơm anh nấu tệ đến vậy sao?
Tống Thời Hạ lấy một đĩa dưa chua nhỏ ra cho cô và Quý Duy Thanh ăn, hai đứa trẻ không được ăn dưa chua.
Quý Nguyên mặt mày tái xanh ngồi xuống bàn ăn, cơm rang trứng được đặt lên bàn, cậu bé hít mũi ngửi thử một hơi.
Ba là đồ lừa đảo!
Đây là cơm mẹ nấu mà.
Từng hạt cơm rang vàng óng to tròn, mỗi hạt gạo đều hòa cùng trứng và thịt hun khói.
Chỉ dùng nguyên liệu đơn giản nhất, nhưng lại khiến người ta vô cùng thèm thuồng.
Quý Dương và Quý Nguyên đều dùng thìa ăn cơm rang, cậu bé múc đầy một thìa cơm rang trứng đút vào miệng.
Vừa ăn vừa lúng búng nói: “Ngon quá.”
Tống Thời Hạ dịu dàng cười: “Con ăn từ từ thôi, đừng để nghẹn.”
DTV
Luyện được tay nghề rang cơm cho Quý Duy Thanh, sau này mỗi khi cô không muốn nấu cơm thì có thể dựa vào anh.
Ăn cơm xong, Tống Thời Hạ thu dọn bát đũa, Quý Duy Thanh đứng lên giúp cô.
Tống Thời Hạ không để anh chạm vào bát đũa:
“Để em làm, bình thường em nấu cơm anh rửa bát, bây giờ anh nấu thì để em rửa, anh lau bàn là được rồi.”
Quý Duy Thanh vào bếp lấy khăn lau, tiện tay rửa luôn nồi niêu.
Tống Thời Hạ vào bếp thì thấy nồi đã được để về chỗ cũ, thớt và mặt bếp cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Cô cảm thấy vô cùng may mắn khi ánh mắt nhìn người của cô chuẩn không cần chỉnh.
Giáo sư Quý có không gian tiến bộ rất lớn, người đàn ông này rất đúng ý cô.
Không sợ trai thẳng khô khan, chỉ sợ đàn ông không khó dạy thôi.
Còn một tuần nữa là đến tết Đoan Ngọ, lần đầu tiên Tống Thời Hạ đến nhà mẹ chồng ăn cơm.
Cô không biết nên chuẩn bị quà gì, chỉ có thể quấn lấy Quý Duy Thanh hỏi thăm.