Anh đang viết báo cáo công tác thì bị đánh lén từ phía sau.
Tống Thời Hạ ôm lấy anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.
“Em không biết chuẩn bị cái gì, anh cũng không quan tâm đến người nhà của mình sao?’
Quý Duy Thanh bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng không phải khách, không cần mang quà đến đâu.”
Tống Thời Hạ muốn biết tội g.i.ế.c chồng phải ở tù bao nhiêu năm.
“Anh mau nghĩ đi mà~” Cô sắp bị bản thân làm buồn nôn c.h.ế.t rồi đây.
“Chị cả là giáo viên cấp 3, anh rể là lãnh đạo đơn vị, họ không thiếu gì cả, có thể tặng cho con nhà chị ấy mấy quyển sách ngoại khóa.
Em gái anh học cấp ba, việc học khá căng thẳng, không cần quan tâm con bé làm gì.”
Không có được thông tin nào hữu dụng từ chỗ anh, cô tức giận cắn anh một cái.
Trên mặt Quý Duy Thanh bị in hẳn một dấu răng, anh quên nói cho cô biết chiều nay anh phải đi họp.
Tống Hạ không biết phải làm sao, chỉ có thể gói vài loại bánh khác nhau.
DTV
Lá mà thím Phùng đưa cho cô được ngâm bằng nước linh tuyền một hồi, gạo nếp cũng vậy.
Phía bắc ăn bánh ú nhân mứt táo, ngoài bánh ú nhân mứt táo ra, cô dự định làm thêm cả bánh ú nhân thịt, trứng muối và bánh nhân đậu.
Gói bánh ú là một việc rất vất vả, Tống Thời Hạ cũng nhờ thím Phùng đến giúp đỡ.
Biết cô muốn làm bánh ú nhân thịt, vẻ mặt của thím Phùng trở nên cực kỳ vi diệu.
“Không thể lãng phí thịt như vậy được, ôi, bánh ú nhân thịt có mùi vị như nào thế chứ, gói ra có thể ăn được không?”
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Đợi cháu làm xong sẽ cho thím nếm thử, bánh thịt không khó ăn đâu.”
Thím Phùng chỉ cảm thấy lãng phí thịt, cho dù ngon cũng không thể cho thịt vào bánh ú như thế được.
Mỗi loại bánh ú cô lại chia ra hai hộp, một hộp tặng cho nhà mẹ chồng, một hộp khác thì cho nhà chị cả.
Trước khi ra ngoài, Quý Duy Thanh đứng trước gương săm soi một hồi, dấu răng trên mặt cũng đã mờ đi, chỉ còn thấy dấu vết lờ mờ thôi.
Anh xuống lầu thì thấy cô và hàng xóm nhà bên cạnh đang gói bánh ú.
Tống Thời Hạ ngạc nhiên: “Thứ bảy mà anh còn đi đâu thế?”
Quý Duy Thanh bước chậm lại: “Anh có cuộc họp, chiều nay anh sẽ về ăn cơm.”
Tống Thời Hạ hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mặt anh.
Ngày hôm sau, cô lại ngâm một chậu gạo nếp khác.
Thím Phùng nghĩ mãi vẫn không hiểu:
“Sao cháu lại gói bánh nữa thế? Một thau bánh ú to như vậy không đủ cho cả nhà mẹ chồng cháu ăn sao?”
Tống Thời Hạ làm không ngừng nghỉ: “Cháu làm cho nhà mẹ đẻ ạ, cháu về đây làm dâu rồi, nhưng lễ lạt cũng nên gửi ít quà về nhà chứ.”
Nhưng cô sợ bánh ú nhân thịt hỏng trên đường gửi về, không có bánh ú nhân thịt thì đổi thành gửi tiền về vậy.
Thím Phùng vỗ trán một cái: “Xem trí nhớ của thím này, công việc của anh cháu thế nào rồi?”
Tống Thời Hạ không ngẩng đầu lên mà nói: “Rất tốt ạ, công việc của anh ấy được bao ăn bao ở, sướng quá luôn còn gì.”
“Đúng rồi, anh trai cháu có đối tượng chưa? Cạnh nhà cháu thím có một cô gái, điều kiện gia đình khá giả, công việc ổn định, người ta muốn tìm người ở rể.”