Tống Thời Hạ lắc đầu, từ chối thay anh trai mình.
“Anh ấy không đến ở rể đâu ạ.”
“Sao vậy? Điều kiện tốt như thế, ba mẹ cô gái kia đều là công nhân, cô ấy cũng có công việc tốt, cháu không hỏi thử cậu ấy à?”
Tống Thời Hạ cười giải thích: “Mẹ cháu sẽ không đồng ý, nhà cháu nghèo nhưng không ở rể, đây là vấn đề thể diện của cả nhà mà.”
Thím Phùng nuối tiếc: “Vậy thì không được rồi, tiếc quá.”
Tống Thời Hạ không tiếp lời.
Anh trai cô có tiêu chuẩn cao, đến cả bạn gái cũ tuyệt vời như vậy mà anh ấy cũng không chịu ở rể nhà người ta.
Tống Thời Hạ cảm thấy chỉ đưa bánh ú thì hơi sơ sài nên xếp thêm ba chai rượu thuốc vào, mỗi chai đều có dung tích 500ml.
Cô đoán công việc của chị gái và anh rể sẽ khiến họ có áp lực cao, dễ gây rụng tóc, em gái thì có áp lực học tập lớn.
Còn rượu thuốc cho cả đống dược liệu quý hiếm thì cô chuẩn bị cho ba mẹ chồng, để thỉnh thoảng rảnh rỗi, hai ông bà có thể uống một ly ngăn ngừa loãng xương.
Nhân lúc Quý Duy Thành đi làm, Tống Thời Hạ ra ngoài mua mấy cân trà bình thường về, sau khi về thì đổi thành loại trà cô trồng trong không gian.
Cô muốn ủ ít trà nhài, vừa thể hiện thành ý mà cũng khiến giỏ quà trông tươm tất hơn.
Trà nhài thì cả nam lẫn nữ đều uống được, trà hoa hồng táo đỏ long nhãn có thể cải thiện và bồi bổ khí huyết.
Trà hoa hồng cẩu kỷ thì bổ thận, trà hoa nhài có tác dụng an thần, trà sen sơn tra có thể hạ huyết áp và mỡ máu.
Mỗi lọ trà, Tống Thời Hạ đều không để nhiều, mỗi lọ chỉ khoảng 200 gam mà thôi.
Cô lại mượn đồ dùng về để làm bánh trà.
Lần này cô sử dụng trà Phổ Nhĩ cao cấp đã bán được hơn trăm nghìn bình trong cửa hàng, bánh trà càng để lâu thì càng quý.
Cho ba chồng và anh rể mỗi người một ít bánh trà, những người am hiểu về trà thì chỉ cần nhìn màu sắc và ngửi hương trà thôi cũng biết là trà ngon.
Tống Thời Hạ nghĩ mình có thể chế biến trà thành bánh trà trong những lúc nhàn rỗi.
Như vậy, cho dù cô không làm việc, bánh trà này để mấy chục năm cũng có thể mua được cả một tòa nhà, giá tiền này không hề nói ngoa chút nào.
Nhưng đây là ý tưởng cô nổi hứng nghĩ tới thôi, tạm thời cô lười chẳng muốn vào kho hàng trong không gian để xem mấy kệ trà kia.
Nghĩ đến chuyện phải làm toàn bộ chỗ trà kia thành bánh trà, cô sợ mình sẽ mệt đến c.h.ế.t mất.
Chớp mắt một cái đã đến tết Đoan Ngọ, Tống Thời Hạ đã đưa bánh ú cho thím Phùng và hiệu trưởng Hồ ở cách vách từ trước.
Mỗi loại bánh ú cô lại lấy một cái mang đi biếu.
Sau khi thím Phùng ăn bánh ú nhân thịt thì nói là mặc dù rất thơm nhưng vẫn không ăn được vị này, bà thích ăn thịt hầm hơn.
Hiệu trưởng Hồ lại rất thích bánh ú nhân thịt, còn bảo bí thư Trương đến mua hai cái.
Bánh ú nhân thịt rất hợp khẩu vị của những người không thể ăn đồ mặn hay thịt mỡ nhưng lại muốn ăn thịt cho đỡ thèm như ông ấy.