Thím Phùng và bí thư Trương đều đưa cho cô bánh ú siêu to của nhà mình.
Nhất là thím Phùng, bánh ú của bà còn to hơn cả mặt cô, một cái bánh ú đủ cho cả nhà ăn.
Bí thư Trương làm bánh ú mứt táo nhỏ hơn thím Phùng một chút.
Tống Thời Hạ so sánh thử, cảm thấy bánh ú mình làm hơi nhỏ.
DTV
Cô chạy đến hỏi Quý Duy Thanh, anh nhíu mày, phát sầu với cái bánh ú siêu to trong bát.
Tống Thời Hạ với hai con hổ con ăn nửa cái bánh, phần còn lại do Quý Duy Thanh xử lý.
Tống Thời Hạ thấy anh còn chưa ăn miếng nào: “Có phải bánh ú em gói bé quá không?”
Quý Duy Thanh: “Em gói cỡ này là vừa rồi, cái bánh ú này khéo anh không ăn hết nổi.”
Tống Thời Hạ cầm lấy đôi đũa của anh, xẻ một nửa.
“Ăn không hết thì chia đôi ra, phần còn lại cho vào tủ lạnh, ăn không hết thì đừng có cố.”
Ăn nhiều gạo nếp sẽ khó tiêu, nếu Quý Duy Thanh ăn hết thì hôm nay chắc không ăn cơm nổi nữa.
Mãi đến sáng hôm sau, một nhà bốn người mới giải quyết xong chiếc bánh ú siêu to đó.
Quý Nguyên nói thầm không muốn ăn bánh ú nữa.
Quý Dương liên tục nhìn lén bánh ú nhỏ kia, cậu bé muốn ăn cái đó.
Tống Thời Hạ mặc một chiếc váy mới.
Váy kẻ sọc màu xanh lam cổ tròn do mẹ chồng khéo tay may cho cô, chiều dài vừa qua đầu gối, lộ ra bắp chân thon thả, mang một đôi giày vải màu trắng.
Cô xõa tóc, đeo băng đô giống màu váy, gương mặt xinh đẹp hồng hào nên không cần trang điểm.
Quý Duy Thanh và bọn trẻ đợi cô xuống lầu.
Quý Nguyên chạy đến trước mặt cô, ôm chân cô nói: “Mẹ cứ như cô tiên ấy.”
Đôi mắt Quý Dương nhìn cô cũng sáng lấp lánh.
Tống Thời Hạ dở khóc dở cười: “Ý các con là bình thường mẹ không đẹp sao?”
Quý Nguyên gật đầu: “Đẹp, nhưng hôm nay đẹp nhất.”
Anh trai nói “nhất” có nghĩa là đặc biệt tốt, hôm nay phải dùng thật nhiều từ “nhất” để nói về mẹ.
Quý Duy Thanh ôm lấy cậu bé.
“Con ôm mẹ như vậy làm mẹ không đi được.”
Quý Nguyên tựa đầu lên vai ba, trong mắt chỉ có người mẹ xinh đẹp của cậu bé.
Quý Dương chủ động nắm tay cô, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất nghiêm túc hệt như ông cụ non.
Tống Thời Hạ biết mà không nói thẳng ra, cậu bé này đáng yêu quá.
Một tay Quý Duy Thanh ôm con, tay kia cầm theo quà tặng gia đình.
Anh không ngờ chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà cô ở nhà có thể chuẩn bị nhiều đồ như vậy, tất cả đều là tấm lòng của cô đối với người nhà anh.
Khóa cổng lại, trên đường đi, Tống Thời Hạ gặp không ít người quen.
Mọi người đều cười trêu trông cô hôm nay như cô vợ nhỏ thẹn thùng, rồi thì váy cô mặc đẹp thế.
Tống Thời Hạ tự hào khoe đây là váy do mẹ chồng may cho mình.
Kỳ lạ là không ai nói đùa với Quý Duy Thanh.
Tài xế đã đợi bọn họ ở cổng trường học.
Tống Thời Hạ nắm tay Quý Dương:
“Anh có chắc là hôm nay bánh ú sẽ tới không? Em sợ vận chuyển chậm vài ngày thì bánh sẽ bị hỏng mất.”
Quý Duy Thanh nghe theo thầy, mua thêm ít đồ gửi về cho nhà cô, nhưng không biết có nên nói cho cô biết hay không.
“Có thể gọi điện thoại hỏi thử xem.”
Tống Thời Hạ lắc đầu: “Thôi kệ đi, vậy làm phiền người ta quá, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì kiểu gì cũng đến được thôi.”