Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 134

Quý Duy Thanh châm chước một hồi rồi mới ngập ngừng nói.

“Ba mẹ có thích xem Tivi không?”

Tống Thời Hạ không hiểu ra sao.

“Ba mẹ em lớn tuổi rồi, làm gì nhàn rỗi thoải mái xem Tivi, với lại tiền điện ở nông thôn đắt hơn trong thành phố nhiều lắm.”

Quý Duy Thanh im lặng một lúc, có thể anh có lòng tốt nhưng lại tăng thêm gánh nặng cho nhà cô rồi.

Tống Thời Hạ đột nhiên hiểu ra.

“Anh hỏi em cái này để làm gì?”

Chắc không phải đột nhiên anh nổi hứng mà mua cho nhà cô một chiếc Tivi đấy chứ?

Quý Duy Thanh chột dạ cúi đầu.

Tống Thời Hạ cảm thấy không thể tin nổi:

DTV

“Anh thật sự mua Tivi cho nhà em sao? Một cái Tết Đoan Ngọ thôi mà, có cần long trọng như vậy không?”

Quý Duy Thanh xấu hổ nói:

“Kết hôn phải tặng tủ lạnh, Tivi, anh chỉ tặng em có mỗi máy giặt. Trong nhà có Tivi rồi nên anh mới mua cho nhà em một cái.”

Tống Thời Hà giật thót: “Đừng nói với em anh còn muốn mua tủ lạnh cho nhà em nữa nhé, là mẹ bảo anh vậy sao?”

“Là thầy anh, trước khi đi công tác thầy hỏi anh có tặng tủ lạnh, tivi với máy giặt không, thế là anh mới ghi nhớ chuyện tặng quà này.”

Tống Thời Hạ không biết nói gì cho phải, nhìn phản ứng của anh vừa đáng thương lại vừa buồn cười.

“Trước khi tặng sao anh không hỏi ý kiến của em, có ai tiêu tiền như anh không?

Em còn không mang theo của hồi môn, lý nào em lại chê anh chuyện không có sính lễ chứ?”

 

Quý Duy Thanh giải thích: “Chuyện này không giống nhau.”

Tống Thời Hạ dừng lại:

“Không giống chỗ nào? Em không thích mắc nợ người khác, anh mua Tivi đắt như vậy cho nhà em, dù thế nào em cũng phải bù của hồi môn vào chứ.”

Quý Duy Thanh cảm thấy cô nói không đúng, nhưng không biết phải phản bác lại thế nào.

“Không cần bù đâu, người nhà của em cũng là người nhà của anh, anh không thấy mình làm thế là lãng phí tiền.”

Thấy anh nghiêm túc như vậy, Tống Thời Hạ cũng không nói gì được nữa.

Cô bất lực thở dài:

“Chuyện như Tivi này lần sau anh đừng làm nữa, em viết thư cho gia đình thông báo một tiếng.

Lần sau chuyện như vậy anh có thể bàn bạc với em trước được không? Chúng ta là vợ chồng, là người một nhà đấy, anh có hiểu không?

Hơn nữa em đã nói với anh từ lâu rồi, nhà em không cần tủ lạnh hay máy giặt, nông thôn không thích hợp dùng mấy thứ xa xỉ như vậy đâu, máy giặt cũng rất tốn điện mà.”

Nếu ba mẹ cô muốn, anh của cô đã mua cho họ từ lâu rồi.

Cô nhớ sau khi trong thôn có điện thì mọi người vẫn giữ thói quen dùng đèn dầu, bởi vì tiền điện quá đắt.

Những thôn khác còn có điện thoại bàn, nhưng đến cả cửa hàng bán đồ ăn vặt ở thôn cô cũng không có điện thoại bàn luôn.

Quý Duy Thanh thất vọng cúi thấp đầu xuống: “Xin lỗi, anh đã làm chuyện ngu ngốc rồi.”

Tống Thời Hạ không trách anh.

Quý Duy Thanh có thể nghĩ đến việc tặng bù sính lễ cho nhà cô đã là tiến bộ rất lớn rồi, nhưng nếu cô hỏi tại sao anh phải bù sính lễ thì kỳ lắm.

Hai người kết hôn lâu như vậy rồi, của hồi môn và sinh lễ quan trọng như vậy sao?

Cô muốn máy giặt là để giặt quần áo cho tiện chứ không phải cần sính lễ.

 
Bình Luận (0)
Comment