“Tivi mua thì cũng mua rồi, xem như để ba mẹ em giải trí cũng được. Lần sau anh đừng mua đồ điện nữa, vừa đắt vừa tốn điện.
Cho dù anh mua cho bọn họ mấy bộ quần áo hoặc đồ đạc gì thì họ cũng sẽ vui vẻ, đồ đắt tiền quá bọn họ nhận cũng không yên lòng đâu.”
Quý Duy Thanh ghi nhớ chuyện này.
“Còn nữa, anh tặng quà cho nhà em, sao không mua đồ cho nhà mình.”
Quý Duy Thanh ngẩng đầu lên: “Nhà anh không thiếu gì cả, không cần mua làm gì.”
Tống Thời Hạ: “…”
“Đó là nhà anh mà! Em thật sự không hiểu nổi anh luôn, nếu sau này anh mua gì cho ba mẹ em thì cũng phải mua cho ba mẹ anh một phần, đã biết chưa?’
Quý Duy Thành cố gắng kháng nghị: “Không cần phân biệt rõ ràng như vậy đâu.”
Tống Thời Hạ: “Không phải em muốn phân chia rạch ròi với anh, anh cứ làm theo lời em nói là được.”
Quý Duy Thanh ngoan ngoãn nghe cô dạy dỗ, cảm thấy chẳng thà ngồi viết báo cáo còn đơn giản hơn.
Lần này tài xế không phải Tiểu Lý mà đổi thành một anh lính da đen, anh ta tự giới thiệu là cảnh vệ viên của ba Quý Duy Thanh.
DTV
Tống Thời Hạ muốn hỏi ba Quý Duy Thanh có cấp bậc thế nào.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thôi đi vậy, dù sao cô cũng không ở chung với ba mẹ chồng.
Nhà họ Quý ở trong khu gia quyến quân khu, ngoài cổng có lính canh gác.
Không ngờ Quý Duy Thanh lại là con ông cháu cha, nhưng chợt nhớ thân phận của ba mẹ chồng đều không tầm thường nên cô cũng có thể đoán được phần nào.
Khu gia quyến trong tưởng tượng của Tống Thời Hạ nên giống trong phim truyền hình, là một tòa nhà lớn với rất nhiều gia đình ở chung.
Nhưng đây lại là từng căn nhà độc lập.
Ô tô chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ Quý.
Tống Thời Hạ cách một lớp cửa sổ xe nhìn thấy mẹ chồng mặt mày đỏ bừng đứng chờ ở đó.
Hàn Dung chuẩn bị một bàn ăn thịnh soạn.
Hôm nay là ngày đầu tiên con dâu đến nhà, từ hai ngày trước bà đã kêu gọi mọi người tổng vệ sinh, cam đoan không dính một hạt bụi nào.
Khoảng sân nhỏ nhà họ Quý lớn hơn cả nhà của giáo sư đại học, căn nhà cũng vậy.
Quý Duy Thành ngồi cạnh ghế tài xế, anh xuống xe mở cửa ra, ôm lấy hai đứa trẻ ngồi cạnh Tống Thời Hạ xuống, lại chủ động nắm lấy tay cô.
Tống Thời Hạ nhíu mày nhìn anh: “Ở trước mặt ba mẹ mà anh lôi kéo như thế thì còn ra thể thống gì nữa.”
Quý Duy Thanh không nói gì, cũng không buông tay.
Tay kia anh cầm theo đồ, Quý Dương hơi buồn vì cả nhà không thể nắm tay nhau, chỉ có thể kéo tay em trai.
Hàn Dung không thể giấu nổi niềm vui sướng, bà đứng bên cạnh, mỉm cười nhìn bọn trẻ.
“Cả nhà bốn người các con dính nhau thật, sao còn mang nhiều đồ như vậy làm gì?”
Tống Thời Hạ còn chưa kịp nói thì Quý Duy Thanh đã nói trước.
“Là bánh ú Hạ Hạ tự tay gói đấy ạ, còn có trà nhài và bánh trà cô ấy tự làm nữa.”
Tống Thời Hạ nhân lúc anh không để ý mà rút tay ra, chủ động nắm tay mẹ chồng, hai mẹ con thân thiết vô cùng.
“Đều là mấy thứ linh tinh con làm, con vào cửa hàng bách hóa chọn hoa cả mắt, con đoán mẹ cũng không thiếu gì, nên tự làm cho có lòng ạ.”