Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 351

Tống Thu Sinh ra xe xách mấy túi quà vào.

Tống Xuân Hạ kinh ngạc: “Nhiều thế? Vậy nhà bạn gái em làm gì?”

Tống Thu Sinh ậm ờ qua loa:

“Nhà cô ấy làm kinh doanh nhỏ, em với cô ấy cũng quen biết nhau trên thương trường.”

“Nhiều quá, chị nhận hai món coi như đã nhận tấm lòng con bé, còn lại em mang đi đi.”

“Ấy đừng, Diêu Tuyết tự mình chọn từng món quà cho nhà chị mà, bảo em mang về, có khi cô ấy sẽ tưởng gia đình chị không thích cô ấy đấy.”

Tống Xuân Hạ lâm vào thế khó xử.

Quà của bạn gái em mình toàn là thứ đắt tiền, lại còn nhiều như thế, nếu mà nhận hết, chẳng may sau này hai đứa không thành đôi thì chẳng phải nhà chị ấy đã chiếm lợi của con gái nhà người ta sao?

Tống Thời Hạ cũng góp lời:

“Chị yên tâm, chị Diêu Tuyết rất hào phóng, mọi người cứ yên tâm nhận đi, anh Thu Sinh chắc chắn sẽ đáp lễ đầy đủ mà, không cần lo đâu.”

Tống Thu Sinh cũng đảm bảo với chị gái:

“Đúng đúng, chị cứ yên tâm nhận đi, chắc chắn em không thể lấy không đồ của người ta đâu, em sẽ đáp lễ chu đáo.”

“Như vậy sao được, khi nào bọn em về thủ đô thì ghé qua mang giúp chị ít quà đáp lễ.

Tuy không đắt tiền gì nhưng đó cũng là tấm lòng của nhà chị, để con gái người ta biết nhà mình rất quý cô ấy.”

Em trai từng này tuổi mới có bạn gái, không thể có sơ suất nào được.

Tống Thu Sinh gãi đầu, ngây ngô cười: “Cô ấy thích đồ len, mũ, khăn quàng, bao tay gì đó, màu sắc càng sặc sỡ càng thích.”

 

“Cái đó thì chẳng tốn bao nhiêu thời gian, thế cô ấy thích kiểu áo len ra sao?”

“Mùa đông bên này nhiều gió, hay là chị đan cho cô ấy chiếc áo len cao cổ đi, em chưa thấy cô ấy có chiếc áo len cao cổ nào.”

Tống Thời Hạ thầm nghĩ, Diêu Tuyết không có chiếc áo cao cổ nào liệu có phải do không thích mặc áo cao cổ không.

DTV

Chị ấy có điều kiện, dạng áo gì mà không mua được.

“Cao cổ hả? Tay nghề của chị thì em cứ yên tâm, trước khi các em về thủ đô, chị bảo đảm sẽ đan xong.”

Mẹ chồng chị cả cùng chồng chị ấy nhìn đống quà sang trọng trên bàn mà sững sờ.

Chỗ này toàn thứ đắt đỏ, lại nhiều như thế, phải hết bao nhiêu tiền chứ?

Tối đó, Tống Thời Hạ và giáo sư Quý ngủ cùng phòng với hai đứa nhỏ, Tống Thu Sinh và Tiểu Lý một phòng.

Giường nhà chị cả là kiểu giường ghép ván gỗ, bên trên phủ rơm khô, sau đó đặt đệm lên, mỗi khi trở mình, ván giường cứ kẽo kẹt kêu.

Tống Thời Hạ không ngủ được, quay sang phía Quý Duy Thanh: “Giường có cứng quá không anh?”

Giáo sư Quý ủ tay cho cô: “Bình thường, em đừng cựa quậy mãi, cẩn thận ngã.”

Tống Thời Hạ muốn dậy xem bọn nhỏ: “Hai đứa có đắp chăn tử tế không nhỉ?”

“Đắp rồi, bọn nhỏ ngủ ngoan lắm, không cục cựa nhiều, không sợ tung chăn đâu.”

Tống Thời Hạ xoay người quay lưng về phía anh, ừ, cả nhà này chỉ mình cô ngủ hỗn.

Sáng hôm sau, Tống Xuân Hạ mở cổng, trông thấy chiếc xe tải nhỏ chất đầy đồ trong sân mới hoảng sợ.

“Tống Thu Sinh, em chở nguyên một xe đồ như thế này về nhà, định đem bán à?”

Chị ấy còn hạ thấp giọng, sợ em gái và em rể còn chưa dậy.

 
Bình Luận (0)
Comment