Tống Thu Sinh hớn hở giải thích:
“Năm rồi em kiếm được một ít tiền, mua đồ điện mang về cho ba mẹ, làm ba mẹ mở mày mở mặt với hàng xóm, mà cũng tiện cho sinh hoạt nữa.”
Trước kia anh ấy từng thề, ra ngoài phát triển phải thành công mới chịu về nhà.
Chỉ tiếc, cơ hội đang đến thì lại bị bạn đ.â.m sau lưng, lỗ sạch vốn liếng.
Sau, anh ấy về nhà, cha mẹ không trách móc nửa lời, chỉ hỏi anh ấy đã nghĩ xem tiếp theo nên làm gì hay chưa.
Tống Thu Sinh khi đó đã định chấp nhận số phận, về quê làm ruộng.
Nhưng mới chỉ ra đồng được mấy ngày, anh ấy đã nhận ra, nếu chỉ dựa vào trồng cấy, cả đời chỉ có thể làm nông dân.
Nhưng một người có chí, lại từng được chứng kiến phồn hoa nơi đô thị, sao có thể cam lòng tiếp tục vùng vẫy nơi đáy giếng.
Trong lúc Tống Thu Sinh do dự, cha mẹ lại một lần nữa ủng hộ anh ấy, vét nốt số tiền tiết kiệm không lớn lắm trong nhà đưa cho anh ấy làm vốn.
Mà nay mới cách thời điểm mê mang lạc lõng nhất ấy chỉ chừng nửa năm, tình cảnh của anh ấy đã có biến hóa cực lớn.
Anh ấy không chỉ kiếm hồi vốn mà còn lời lãi được một món tiền kha khá, đủ để cha mẹ ngẩng đầu tự hào.
Tống Xuân Hạ muốn đả kích cậu em mình một câu, mấy thứ này để lại trong thôn cho cha mẹ chỉ tổ làm người ta ghen ghét.
Nhưng trông thấy nụ cười tự tin sáng bừng trên mặt em trai mình, chị ấy lại lẳng lặng nuốt về những lời đã tới đầu môi.
Mấy năm nay, Thu Sinh bôn ba kiếm sống ở nơi xa, tết cũng không thấy về nhà.
Người trong thôn nói ra nói vào đủ điều, mặc dù thằng bé cũng liên tục gửi đồ về nhà nhưng người ta vẫn rất hay soi mói.
Ngay cả chuyện Thu Sinh làm ăn bị người ta lừa, người trong thôn đều biết.
Bởi vì trước đó thằng bé có dẫn theo một đám thanh niên trai tráng có chí khí đi cùng, lúc đi hớn hở oai vệ, lúc về chật vật ỉu xìu.
Từ đó đến nay, đám người trong thôn cứ luôn chê cười nhạo báng Thu Sinh, nói nó gà rừng muốn bay lên cây, nhưng nói được mà làm chẳng ra gì.
Tống Xuân Hạ cảm thấy em mình rất có năng lực, làm kinh doanh thất bại đâu phải là vấn đề thuộc về một con người.
Nhưng tất cả những tiếng xấu và những lời cười nhạo này, em chị đều phải gánh hết.
Chị ấy biết, Thu Sinh nhà mình hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều trong những ngày ấy.
Tống Thời Hạ tỉnh dậy, nhìn quanh, chậc, chị cả thấy xe đồ rồi mà hai người không cãi nhau.
Cô trêu anh trai: “Giỏi nha, anh thuyết phục chị ấy thế nào vậy?”
Dựa theo tính tình chị cả, hẳn sẽ phải mắng cho anh ấy một trận mới đúng, sau đó bảo anh ấy trả hết đồ đi.
Tống Thu Sinh đang ngồi dưới hiên nhà, cười đáp:
“Đơn giản thôi mà, anh trai em lấy tình cảm ra làm chị cả cảm động, lại dùng lý lẽ thuyết phục, thế là chị cả nhà ta mềm lòng thôi.”
Tống Xuân Hạ thò đầu ra từ cửa sổ.
“Chỉ lần này thôi, nếu đã mua nhiều đồ thế, lúc về đến cửa thôn cứ dừng xe ở đó một lúc, cho cả thôn biết em trai chị đã phất lên rồi.”
Ủa, chuyện gì thế nhỉ?