Ô tô về đến thôn lúc 11 giờ trưa, người trong thôn hoặc đang làm cơm, hoặc mới từ ngoài đồng về.
Nghe thấy trẻ con nhà mình nhao nhao kêu rằng ngoài đầu thôn có hai chiếc ô tô, tất cả đều vội vàng ra xem.
Mấy người phụ nữ thường tụ tập ngoài đầu thôn cũng đang xúm xít chỉ trỏ.
“Ấy chà, hình như là Thu Sinh về.”
“Thằng con nhà ông Tống hả? Chẳng phải nó đang làm tài xế cho người ta ở thành phố cơ mà, sao lại lái xe tải về thế?”
“Chắc là lại đi làm tài xế xe tải, biết lái xe có lợi thế đấy, tết cũng mượn xe ông chủ về nhà được, tiện thật.”
“Chậc, người từng lên thành phố lớn cũng phải khác chứ, về sau chắc là cũng sẽ làm người thành phố thôi.”
“Nhà anh bà có đứa em gái chưa chồng đúng không? Tống Thu Sinh còn chưa cưới vợ đâu, hay là giật dây cho hai bên làm quen đi.”
“Tôi thấy không ổn lắm, ra ngoài buôn bán, ai biết ngày nào đó vỡ nợ ra, chẳng bằng lấy một người chân chất ở nhà trồng cấy, ít nhất không lo thiếu đói.”
“Nói cũng phải, ai biết hiện giờ làm ăn buôn bán là thế nào, làm kinh doanh chính là bóc lột của người dân còn gì, nhỡ ngày nào đó bị tống vào tù là xong đời.”
“Thì đó.”
Tống Thu Sinh thò đầu ra khỏi cửa kính, thét to xin nhường đường để ô tô vào thôn.
Ngoài đầu thôn có rất nhiều người lạ mặt, đại đội nhà Tống Thời Hạ ở tận cuối thôn cơ.
Đường khá hẹp, xe có thể đi vào nhưng quay đầu xe rất khó, may mà sân nhà cô đủ lớn, có thể đỗ xe trong sân.
Tống Đông Đông đang ngồi trong nhà làm bài tập tết, cậu chàng cắn bút, vò đầu bứt tai mãi mà không tính ra đáp án.
Nhị Cẩu nhà hàng xóm đột nhiên chạy tới, hồng hộc thở rồi la to:
“Tống Đông Đông, anh cậu về kia, cả chị cậu nữa, lái xe ô tô luôn kìa.”
Tống Đông Đông ném bút chạy ra: “Đâu đâu.”
Bà Tống cũng vội vàng chạy khỏi bếp, nhưng chỉ thoáng thấy cái lưng thằng út.
“Mẹ, con ra đón chị con.”
Bà Tống hớt hải chạy ra vườn sau, bắt một con gà, may mà mới nấu xong cơm thôi, chưa làm thức ăn.
Tống Đông Đông chạy đến nửa đường thì trông thấy một chiếc xe tải nhỏ màu trắng đi trước, trên xe chất đầy đồ.
Cậu bắc tay lên miệng, hô to: “Anh!”
Tống Thu Sinh dừng xe, vẫy em trai: “Lên đây.”
Tống Đông Đông hưng phấn kéo cửa xe, nhảy lên, lại trông thấy Nhị Cẩu đang vẫy tay sau lưng mình, bèn bảo: “Lên xe không?”
Nhị Cẩu vui sướng nhảy lên, đây là lần đầu cu cậu được ngồi ô tô đấy.
Tống Đông Đông kích động nhìn quanh: “Chị em đâu?”
Tống Thu Sinh chầm chậm đánh tay lái: “Ở xe sau, nhưng xe đấy nhiều người, hết chỗ rồi.”
Tống Đông Đông ngó qua cửa xe, lần trước cậu cũng được ngồi ô tô nhưng không bị cả thôn vây quanh kín như thế này.
“Anh, sao lắm người đi theo xe mình thế?”
Trẻ con thì cũng thôi, nhưng sao còn có bao nhiêu người lớn cũng chạy theo ô tô thế nhỉ?
“Ai biết, ba mẹ có nhà không?”
“Có, mẹ đang nấu cơm, ba đang giẫy cỏ ngoài đồng.”
Tống Thu Sinh cau mày:
“Sắp tết rồi ba còn phải ra đồng hả?”