“Tính ba anh còn lạ gì, không ngồi yên được, thấy ngoài đồng có mấy bụi cỏ loe ngoe cũng không chịu nổi lại phải đi dọn, heo trong nhà chăm cho to béo phát sợ, đang chờ anh về để làm thịt đấy.”
Tống Thu Sinh khựng tay: “Bảo nuôi heo là để ba mẹ bán lấy tiền tiêu mà, còn chưa bán à?”
Tống Đông Đông nhún vai: “Không bán, mẹ bảo đấy là heo anh với chị em mua, chờ anh chị về rồi thịt ăn.”
Tới cửa nhà, Tống Thời Hạ dắt hai nhóc con xuống xe, hôm nay hai cậu nhóc rốt cuộc tỉnh táo phấn chấn trở lại.
Đây là lần đầu đám nhóc xa nhà, hôm qua vì quá kích động nên suốt dọc đường cứ tò mò ngó ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, miệng liến thoắng hỏi đủ thứ trên trời dưới biển.
Đi được nửa đường thì đường xấu, xóc nảy quá, hai nhóc bắt đầu uể oải mệt mỏi, dựa vào người cha mẹ làm nũng.
May mà không đứa nào đòi về nhà, cũng không say xe.
Sáng nay, trước khi lên đường, Tống Thời Hạ đã pha cho mỗi nhóc một cốc sữa mạch nha ấm, bỏ thêm nước linh tuyền, cho nên lúc này mới vui tươi phấn chấn được như thế.
Cô xoa tay từng nhóc: “Có lạnh không con?”
Hai nhóc con ngoan ngoãn lắc đầu: “Không lạnh ạ.”
Nông thôn phương Bắc thường lạnh hơn thành phố vì trống trải hơn.
Tống Thời Hạ đã chu đáo đeo găng tay và quấn khăn cổ kín mít cho hai nhóc, còn đội mũ đầu hổ.
Chiếc mũ trông oai vệ quá khiến bọn nhỏ thích lắm, đội lên đầu là không muốn cởi ra.
“Đi sát cạnh mẹ với ba, ba mẹ phải mang đồ vào nhà, các con ngoan ngoãn, không chạy lung tung nhé.”
Tống Thời Hạ muốn mau chóng dọn đồ vào nhà, như thế Tiểu Lý cũng được về sớm.
Người trong thôn tinh mắt trông thấy Tống Thời Hạ và hai đứa nhóc: “Đấy là em gái Thu Sinh đó hả? Con lớn vậy rồi cơ à?”
Người bên cạnh hạ giọng bảo: “Có phải con ruột đâu, đi làm mẹ kế cho người ta, đấy là con của vợ trước đấy.”
“Chậc, thế chẳng phải cũng giống con bé Trần Kiều đại đội mình à, cũng đi làm mẹ kế.”
“Ừ, mà bà nói coi, sao mấy cô gái trẻ này nghĩ gì mà cứ thích đi làm vợ kế cho người đã có con thế nhỉ?
Người ta chỉ được mỗi cái mác ở thành phố thôi, ài, đám thanh niên trong thôn ta có kém cạnh chỗ nào đâu.”
Tống Thời Hạ và anh trai cô không nghe được những lời xì xầm của người trong thôn, mặc dù có nghe thấy, chắc hẳn cũng chẳng để ý.
Tống Đông Đông tò mò nhìn hai đứa nhỏ nhà chị gái, đây là cháu mình, nhìn có vẻ hơi ngây ngốc nhỉ, may mà trông không đáng ghét.
Hai cậu nhóc trốn sau lưng mẹ, tò mò quan sát những người thân chưa từng gặp mặt.
Tiểu Lý giúp bê đồ vào nhà xong, Tống Thời Hạ lấy ra một hộp qua đưa qua.
“Đây là tấm lòng của tôi với giáo sư Quý, chúc cậu năm mới vui vẻ, đừng từ chối nhé.”
Tiểu Lý hớn hở nhận lấy: “Cảm ơn chị dâu, vậy em về nhé.”
DTV
Bà Tống vội vàng chạy ra: “Từ từ đã cháu, ở lại ăn bữa cơm hẵng đi.”
Mặc dù bà không quen biết người ta, nhưng người ta đưa gia đình con gái về, thế nào cũng phải chiêu đã bữa cơm đã chứ.
Quý Duy Thanh cũng lên tiếng:
“Cơm nước xong hẵng đi, cậu lái xe về nhà cũng phải 3 tiếng mới tới nơi, trên đường không có tiệm cơm đâu.”
Tiểu Lý ngại ngùng lắm, nhưng cuối cùng cũng nhận lời, lại tiếp tục bận rộn dọn đồ vào.