Ông Tống đang làm cỏ ngoài ruộng.
Thực ra ruộng nhà ông cũng chẳng có mấy cọng cỏ đâu, nhưng cả ngày không có việc gì làm, nhàn đến phát chán, ông không quen, vậy nên mỗi ngày đều khiêng cuốc ra ruộng.
Hàng xóm ra ruộng gọi chồng về ăn cơm, tiện thể còn nhắc ông Tống:
“Ông Tống, sao còn ở đây, con trai con gái ông về kia, đánh hai chiếc ô tô luôn đó.”
Ông Tống kinh ngạc: “Bà có nhìn nhầm rồi không?”
Con ông làm gì có điều kiện mà lái hẳn hai chiếc ô tô về nhà?
“Tôi nói dối làm gì? Ô tô đỗ cả trong sân nhà ông mà, ông không mau về mà xem, con trai ông mua cả một xe đồ cho vợ chồng ông đấy.”
Ông Tống nửa tin nửa ngờ vác cuốc về nhà.
Vừa đến cổng đã nghe thấy tiếng vợ mình ồn ào, ông bỏ cuốc xuống đứng ngoài nghe thử.
“Sao mà con phá của thế hả, trong túi có mấy đồng bạc lẻ cũng không tích góp được à? Con nhìn xem con mua cái gì, máy giặt, tủ lạnh, nhà mình dùng đến hay sao?”
Tống Thu Sinh bất đắc dĩ giải thích:
“Mẹ, con kiếm được mà, con lăn lê kiếm tiền chẳng phải cũng vì muốn ba mẹ sống dễ chịu hơn sao.”
“Mẹ với ba con ở nhà, trừ mấy ngày mùa có bận một tí, ngày thường có việc gì để làm đâu.
Trong nhà có cái tivi cho ba mẹ g.i.ế.c thời gian là đủ rồi, con mua máy giặt với tủ lạnh thì dùng vào chỗ nào, trả đi, trả ngay đi.”
Tống Thời Hạ đứng bên che miệng cười, bị Tống Thu Sinh bắt được.
Anh ấy lập tức dời lửa giận của mẹ sang em gái: “Em con nó cũng mua nồi cơm điện đấy, sao không thấy mẹ nói gì?”
“Nồi cơm thì trong nhà dùng được, dùng hàng ngày không thấy tiếc tiền, chứ nhà ta mỗi ngày thay mấy bộ quần áo đâu mà phải máy giặt.”
Tống Thu Sinh ấm ức:
“Mẹ, mẹ trọng nữ khinh nam, con mua cái gì thì kén cá chọn canh, chê chỗ này chỗ nọ, em con mua thì thích ngay được.”
DTV
Bà Tống lườm con, lúc này chỉ muốn quật cho nó một trận, Tống Thời Hạ vội vàng đứng ra hòa giải:
“Mẹ, đây cũng là lòng hiếu thảo của anh con mà, chắc chắn anh ấy cũng phải xem xét khả năng tài chính của bản thân rồi mới mua, không sợ anh ấy sạch túi đâu, mẹ cứ nhận đi.”
Bà Tống quay sang con gái, nét mặt dịu đi: “Nhưng mà bao nhiêu đồ điện như thế, dùng thì tốn điện cỡ nào.”
Tống Thời Hạ kéo tay mẹ:
“Tủ lạnh có thể không cắm điện nếu không cần đến, mẹ cứ dùng nó làm tủ đựng đồ cũng được.
Mùa hè nóng nực, nếu trong nhà có đồ ăn dùng chưa hết thì hẵng cắm điện mà trữ đồ ăn.”
Bà Tống đành phải chấp nhận, nhưng vẫn chỉ trích thằng con không biết tính toán:
“Con nói xem, mua bao nhiều đồ lớn như thế mà không biết bàn với ba mẹ một câu, không biết tiết kiệm tiền gì cả.
Mẹ không chê đồ con mua, nhưng con còn chưa cưới vợ, cứ tiêu xài thế này rồi lấy gì mà cưới?”
Tống Thời Hạ mím môi cười trộm, Tống Thu Sinh thì ngoác miệng cười ngây ngô.
“Mẹ, về chuyện cưới vợ ấy mà, con có tin tốt cho mẹ đây, bảo đảm mẹ với ba nghe xong sẽ hài lòng.”
Nghe vậy, bà Tống vui mừng lắm.
Ngoài cổng, ông Tống đang cởi giày tính đánh con, nghe được, tay lại đổi thảnh phủi đất cát dính trên giày.