Xuyên Thành Nữ Chính Trùng Sinh Cực Phẩm

Chương 568

Trần Kiều buồn bã cười nhẹ:

“Sao lại phải ly hôn ạ? Té ngã hai lần như thế, cháu cũng đã hiểu được một đạo lý, phụ nữ chúng ta tự thân phải mạnh mẽ đã. Hoắc Khải cũng có một ưu điểm, đó là sẽ không quan tâm cháu đang làm gì.”

Tống Thời Hạ nghe ra được ẩn ý bên trong lời của Trần Kiều.

Đời trước Trần Kiều bị ép gả cho một người chồng không ra gì, con trai cũng bị nuông chiều thành thứ bạc bẽo vô ơn.

Đời này cố gắng đổi đối tượng, gả cho một người bình thường, chỉ tiếc tính tình người này không được quyết đoán, lại không biết phân biệt nặng nhẹ, còn tặng kèm hai đứa con lòng dạ bạc bẽo.

“Cháu đã nghĩ kĩ rồi, lần trước chúng ta đi dạo phố đã thấy có người bày quán bán ở vỉa hè thím nhớ không?

DTV

Cháu đang chuẩn bị đi bày quán như thế, chủ nhật chúng ta học xong bên lớp bổ túc, cháu sẽ đi bán hàng rồi mới về nhà.”

Thím Phùng lo lắng: “Bày quán vỉa hè? Như thế liệu có an toàn không?”

“Không sao đâu ạ, cháu cũng có quen người có nguồn cung, bán mấy bộ quần áo thôi, chắc cũng không đến mức gặp phải kẻ cướp bóc cả mấy bộ đồ rẻ tiền đâu.”

Trần Kiều rốt cuộc cũng có giác ngộ của một người có cơ hội sống lại, không còn dựa dẫm vào đàn ông mà tự mình đứng lên gánh vác đời mình, Tống Thời Hạ thấy thế thì rất vui mừng.

“Nghe hay đấy, nếu tối về muộn quá thì có thể ở lại chỗ xưởng rượu của tôi, chỗ đó còn phòng nghỉ, ở đó cô có thể gặp một nữ sinh khác, đó là bạn học hồi cấp ba của tôi.”

Trần Kiều nghiêm túc bày tỏ lòng biết ơn:

“Cảm ơn cô, tôi còn đang tính xem có nên thuê nhà ở ngoài hay không, nếu được như thế, tôi sẽ gửi cô tiền thuê phòng.”

Tống Thời Hạ xua tay, bảo:

 

“Không cần đâu, ký túc cho nhân viên bên đó tôi cũng chỉ thỉnh thoảng qua xem sổ sách thì vào ngồi một lát thôi, cô vào ở chỉ cần dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ thì muốn ở đến bao giờ cũng được.”

Nếu không ai ở có khi còn để đóng bụi giăng mạng nhện khắp nơi, chi bằng cho người ta ở tạm.

Thím Phùng vui vẻ cười nói:

“Không cần khách sáo với đồng chí Tiểu Tống đâu, cô ấy nghĩ sao nói vậy, không phải chỉ là lời nói đầu môi.

Nếu cháu cảm thấy ở không thì ngại, vậy thì thỉnh thoảng có rảnh hãy giúp cô ấy quét dọn sân vườn, có khi cô ấy còn biết ơn cháu đấy.”

Tống Thời Hạ cười cười:

“Bên đó có người quét tước, không phải lo đâu ạ. Đấy cũng chỉ là một gian nhà để không.

Tôi đang lo cô bé kia ở một mình sẽ sợ hãi, có thêm người, có khi an toàn hơn, hai người cũng có thể nấu cơm chung cho tiết kiệm.”

Sau khi khai giảng, Lưu Chiêu Đệ chắc cũng chỉ qua đó làm thêm vào cuối tuần được thôi, như vậy là cùng thời gian với Trần Kiều rồi.

Đã nói đến nước này, Trần Kiều cũng không khách sáo nữa, chỉ lặng lẽ ghi tạc ân tình ấy vào đáy lòng.

Thím Phùng đột nhiên vỗ tay:

“Thế con trai Hoắc Khải thì phải làm sao đây? Lý Mộng Tuyền chỉ muốn mang con gái đi, không thể tưởng được thời buổi này còn có người thích con gái hơn con trai cơ đấy.”

Thời này ai mà không thích có con trai, sinh con gái còn chê con gái chiếm mất một suất sinh đẻ cơ.

Gặp đôi cha mẹ nào nhẫn tâm, có khi còn vứt bỏ con gái mới sinh luôn.

 
Bình Luận (0)
Comment