Trần Kiều thờ ơ bảo: “Cháu cũng chỉ không về nhà vào chủ nhật thôi, Hoắc Khải sẽ trông nó.”
Mặc dù hôm nay Hoắc Lễ không đến đây nhưng trong lòng Trần Kiều, cả hai đứa nhỏ nhà họ Hoắc đều là dạng không biết nhớ ơn, không biết cảm kích.
Chỉ khác ở chỗ Hoắc Lễ đối xử với bất kì ai đều lạnh nhạt dửng dưng như vậy, không chỉ riêng với mẹ kế.
Thím Phùng bảo:
“Cũng may cháu với Hoắc Khải chưa có con chung, không thì giờ làm sao mà được tư do như vậy.”
“Vâng, thực ra cháu không muốn sinh con, phụ nữ sinh con đều quá nguy hiểm, chẳng khác nào đặt một chân vào quan tài, cháu sợ c.h.ế.t lắm.”
Sau khi lấy Hoắc Khải, Trần Kiều đã nói rõ mình không muốn sinh con, hoàn toàn có thể coi hai đứa con riêng của anh ta như con đẻ.
Không phải cô ta vô tư hay thương lũ nhỏ, chỉ đơn giản là cô ta sợ mình lại sinh ra thằng con kiếp trước, vậy nên mới quyết định không sinh nữa cho chắc.
Vốn tưởng sống với nhau lâu ngày, mình chu đáo nuôi dạy có thể sẽ ủ ấm trái tim lũ nhỏ.
Ai dè, mẹ kế quả thực quá khó làm, nhất là làm mẹ kế cho những đứa trẻ đã có kí ức, có ý tưởng riêng.
Trong lòng chúng chỉ có một người mẹ là người sinh ra chúng mà thôi.
Hoắc Lễ vô tội, nhưng hôm nay cô ta đã bị Hoắc Tuyền tổn thương tới tận tâm khảm.
Thím Phùng còn cho rằng Trần Kiều chỉ nói quá lên thế thôi, bèn quay sang chòng ghẹo Tống Thời Hạ.
“Còn cháu chừng nào mới sinh? Giờ cũng lên đại học rồi, hẳn sinh được rồi nhỉ.”
Tống Thời Hạ vừa mới nhấp một ngụm trà, suýt thì sặc cả lên mũi khi nghe thím Phùng nói thế.
“Tạm thời cháu chưa nghĩ đến chuyện này, cháu không có ý định vác bụng bự lên giảng đường đâu.”
Thím Phùng trố mắt nhìn cô:
“Hai đứa này làm sao mà cứ tránh việc sinh con như tị rắn rết thế, thực ra cũng có đau lắm đâu, cố chịu đựng chút là qua thôi mà.”
Trần Kiều lộ vẻ khát khao: “Nếu nhà cháu mà có hai bé ngoan như thế, cháu càng không muốn sinh thêm.”
Tống Thời Hạ gật đầu tán đồng:
“Đúng vậy, hai nhóc nhà cháu ngoan lắm, trong nhà đã có sẵn hai bé ngoan như vậy rồi còn sinh thêm làm gì?”
Thím Phùng hạ giọng:
“Thật sự không muốn sinh à? Nói cho cùng thì đó cũng đâu phải con đẻ của cháu, nhỡ lớn lên nó biết cháu là mẹ kế thì phải làm sao?”
DTV
Nếu là trước kia, thím Phùng nhất định sẽ không nói những lời này.
Nhưng hiện giờ, mối quan hệ của ba người đã hết sức thân mật, đặc biệt là khi chứng kiến mâu thuẫn giữa Trần Kiều với con riêng của chồng, thím bắt đầu lo lắng thay cho Tống Thời Hạ.
“Hai đứa nhà cháu sẽ không trở nên như thế đâu, nếu đối với chúng, mối quan hệ huyết thống quan trọng hơn ơn chăm nuôi dạy bảo, vậy cứ coi như cháu mù rồi đi.”
Tống Thời Hạ cảm thấy hai đứa nhỏ này cũng biết cô là mẹ kế.
Trẻ con thực ra cũng không dễ lừa, ngay từ ngày đầu gặp mặt, Quý Nguyên do dự một lúc mới gọi mẹ.
Còn Quý Dương, phải sau nhiều ngày tiếp xúc mới chịu gọi cô là mẹ, điều đó chứng tỏ chúng cũng biết sự thật.
Cả hai đứa đều chưa từng gặp mẹ ruột, nhưng gặp được ‘người mẹ’ xa lạ lại đối xử tốt với mình nên mới chịu mở lòng tiếp nhận.