“Vậy có khác gì một canh bạc liều. Cháu sinh một đứa thôi cũng được mà, tình huống nhà cháu đặc thù, có sinh thêm một đứa cũng không phạm luật.”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười: “Muốn sinh thêm thì cũng phải đợi cháu tốt nghiệp đại học mới tính tiếp được ạ.”
Đến lúc đó lại bị giục sinh con thì kiếm cớ mới sau.
Thấy khuyên không được, thím Phùng thở dài, lại nhìn sang Trần Kiều ngồi bên, mặt đầy u sầu, lòng bà càng nặng nề.
Khi khách ra về, Tống Thời Hạ sắp xếp lại mớ châu báu của mình rồi đẩy cửa phòng sách bước vào.
“Lần này ở nhà đào ra được một mớ đồ, anh ra xem có cái gì đáng giá không.”
“Đồ gì? Lại là nhân sâm à?”
Tống Thời Hạ đặt chiếc hộp châu báu lên bàn uống trà, vẫy tay gọi anh tới: “Anh qua đây xem thì biết.”
Quý Duy Thanh mỉm cười ôn hòa, đặt bút máy xuống rồi đứng lên, bước lại đó, vừa nhìn thấy những thứ trong hộp, anh gần như nín thở.
Anh nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Tống Thời Hạ: “Đây?”
Tống Thời Hạ tủm tỉm cười:
“Đúng vậy, ba em nói vận may của bọn em quá lớn, chiếc hộp này có thể là đồ mà bọn cướp ngày xưa chôn giấu.
DTV
Nghe nói đời cụ nội em, ở thị trấn có một phú thương, có ngày nhà gặp hỏa hoạn, cả nhà không một ai may mắn sống sót.
Chiếc hộp châu báu này có lẽ chính là của cải bọn cướp lấy được từ nhà đó, tính chôn tạm ở thôn em chờ chuyện lắng xuống rồi mang ra chia chác.”
Nhà cô đã ngồi lại kiểm tra từng món đồ, tất cả đều là trang sức châu báu, không xác định được triều đại.
Xét về thẩm mỹ thì giống như là đồ thời Vãn Thanh Càn Long, lấy ra bán sẽ không gây ra dị nghị hoài nghi gì.
Quý Duy Thanh lẳng lặng nhìn cô chăm chú, làm Tống Thời Hạ cũng thấy toàn thân mất tự nhiên.
“Người em có cái gì à?”
Anh chỉ nhoẻn miệng cười:
“Muốn xem xem vì sao mà vận may của em lớn thế, đi đến đâu cũng kiếm được bảo vật.”
Có một điều khiến người làm khoa học như anh cũng không thể không thừa nhận, vận hạnh của vợ anh thật sự rất huyền diệu.
Tống Thời Hạ lườm anh một cái:
“Nhân sâm lần trước là do em tinh mắt trông thấy, còn lần này Đông Đông phát hiện bất thường mới kéo em qua, kể cả khi không có em thì nó cũng có thể tìm được thôi.”
Chân tướng sự việc thế này, bản thân Tống Thời Hạ hiểu rõ, những thứ này có lẽ chính là phúc lợi mà vị hệ thống kia đã đền bù cho cô sau khi đem hết toàn bộ vườn trà của cô đi.
Quý Duy Thanh nhặt một món đồ lên, nhìn ngắm chốc lát lại bỏ xuống.
“Giáo sư Tạ nhà bên hẳn sẽ hiểu mấy thứ này hơn anh, anh không thuộc chuyên ngành văn vật cổ vật.”
Tống Thời Hạ lại không muốn nhờ giáo sư Tạ xem giùm lắm.
“Thôi bỏ đi, chúng ta cứ giữ lấy nhà mình dùng cũng được, tiền tài trong nhà không nên để lộ cho người ngoài thấy.
Anh thấy mình đưa đôi vòng tay phỉ thúy này cho mẹ có hợp không? Đánh thêm một đôi hoa tai cho mẹ nữa, chọn viên đá quý nào đẹp đẹp đi đánh vòng cổ cho Yên Nhiên với chị cả.”
Thời này, đeo trang sức nhiều dễ bị cướp bóc, ngọc lại không phải thứ bị để ý nhiều.