Vùng duyên hải bên kia người ta thịnh hành sử dụng kẹp tóc và vòng cổ lưu ly.
Ngọc bích hạng xoàng, mọi người đều biết không phải đá quý.
Ngọc bích ít nhất cũng phải được sử dụng rộng rãi chừng 20 năm nữa.
Cho đến khi kim cương bị thương nhân dùng biện pháp marketing đẩy thành trào lưu mới thì lưu ly và ngọc mới thoái trào.
Tống Thời Hạ chọn cho Quý Yên Nhiên một viên đá quý xanh lục có ánh kim, chọn cho chị cả một viên ngọc bích, lại lấy ra một chuỗi lắc tay bằng san hô tính tặng cho cô Mạnh.
Tống Thời Hạ thấy Quý Duy Thanh nhìn mình như muốn nói gì đó, bèn tinh quái cười trêu:
“Sao thế, anh cũng muốn một cái à?”
Quý Duy Thanh thành thật lắc đầu:
“Mấy thứ này đắt giá đấy, em giữ lại dùng đi.”
Tống Thời Hạ vỗ chiếc hộp:
“Có giữ lại thì cũng chỉ có mình em ngắm được, chi bằng chia ra mỗi người một ít, mọi người đều cùng vui vẻ.
Những món đồ đắt nhất em đã nhờ bác Diêu bán giúp rồi, mấy thứ còn lại ở đây đều là những đồ dư lại, giá trị thấp hơn.”
Quý Duy Thanh bất đắc dĩ lắc đầu.
Anh không am hiểu ngành đánh giá châu báu nhưng không có nghĩa là anh không biết nhận định hàng.
Phỉ thúy và đá quý dù là loại cấp thấp thì cũng phải có giá chừng mấy nghìn đồng.
Người phương Tây mới thích dùng kim cương khảm nhẫn cưới, chứ người Á Đông vẫn ưa ngọc và các loại đá quý hơn.
Tống Thời Hạ đóng nắp hộp nói: “Em đặt hộp này ở phòng sách của anh nhé, đây là nơi an toàn nhất trong nhà ta.”
Quý Duy Thanh đồng ý: “Em cứ chọn chỗ nào ưng đi.”
Tống Thời Hạ muốn đặt hộp châu báu lên chốc kệ sách, Quý Duy Thanh bèn bê ghế đến, trèo lên đặt hộp vào vị trí còn trống trên đó.
DTV
Tống Thời Hạ nói:
“Trừ mấy thứ trên bàn kia, những thứ còn lại ta cứ coi như không tồn tại đi, đợi khi nào chúng ta chuyển nhà hoặc ngày nào đó nhớ tới có khi lại thấy bất ngờ.”
Quý Duy Thanh kinh ngạc nhìn cô: “Em không lấy vài thứ cho bản thân sao?”
Tống Thời Hạ không có hứng thú với trang sức và châu báu, chỉ cần có vài món đủ trang trọng để sử dụng trong những trường hợp cần lễ nghi là được.
“Trong ngăn kéo của em có vài thứ đủ dùng rồi, mấy thứ trong hộp kia tính gộp giá trị cũng phải mấy chục nghìn, để đó lưu trữ, có khi sau này còn tăng giá nữa.”
Châu báu chắc chắn sẽ tăng giá, cô giữ lại không phải để tích lũy bán lấy tiền, coi như trữ của cũng được.
Đôi vòng tay phỉ thúy mà bác Diêu tặng cô có chất liệu cực tốt, có thể sử dụng trong bất cứ trường hợp trang trọng nào, không cần thiết đeo đủ thứ khác.
Đại học thường tổ chức báo danh trước khai giảng mấy ngày.
Quy trình với Tống Thời Hạ rất đơn giản, người khác phải chạy mấy nơi nộp phí lĩnh đồ, cô chỉ đến kí cái tên là xong.
Ban đầu, khi cô đăng kí ngành Dược học, hiệu trưởng Hồ đã tới tìm cô nhiều lần, đồng thời cũng có rất nhiều viện trưởng các chuyên ngành trọng điểm khác tới khuyên Quý Duy Thanh.
Bọn họ nói là điểm cô cao như thế, theo học một chuyên ngành râu ria thì lãng phí tài năng quá, khiến cho viện trưởng viện Dược học và các giáo sư bên đó tức muốn xì khói.