Rơi vào đường cùng, Tống Thời Hạ đành phải nói bản thân có hứng thú với trung y.
Vì thế, mọi người không dám khuyên thêm, nhỡ để phòng tuyển sinh đại học trung y nghe thấy, tới đây cướp người thì thiệt nặng rồi.
Cô chỉ kiếm nhanh một cớ thế thôi, ai dè giáo sư Quý lại thực sự để tâm.
Không biết anh đã bàn với hiệu trưởng Hồ những gì, chỉ biết sau đó viện Y học của đại học Yến Kinh đã có hợp tác với đại học trung y dược bên cạnh.
Tống Thời Hạ có thể qua bên đó nghe giảng, tốt nghiệp cũng sẽ được phát bằng và chứng nhận học vị như học viên chính thức của trường y bên đó.
Tống Thời Hạ biết tin này là khi hiệu trưởng Hồ đưa hiệu trưởng đại học trung y dược bên cạnh tới chúc mừng cô.
Không thể nói gì được nữa, cô đành rưng rưng nước mắt nhận lời, thế này chẳng phải chính là học hai bằng đại học một lúc sao?
Vốn còn định chọn một chuyên ngành ít được chú ý để ‘học đại’ kiếm cái bằng dược sĩ thôi, ai ngờ lại thật sự thành học trung y.
Không biết bên đại học trung y dược cần học những gì, Tống Thời Hạ đi đăng kí mà lòng thấp thỏm.
Suốt cả quá trình đăng kí học, cô luôn bị hiệu trưởng bên đó đi kè kè bên cạnh ngó chừng từng chút.
Về nhà, Tống Thời Hạ hậm hực nhào vào lòng giáo sư Quý cắn anh một cái.
“Tại anh hết, nếu em mà thích trung y thật thì chắc chắn học xong đại học sẽ thi thạc sĩ bên đó, như vậy sẽ đỡ áp lực, nhưng giờ lại thành học hai bằng cùng lúc rồi, muốn hành cho em mệt c.h.ế.t sao.”
Quý Duy Thanh áy náy ra mặt.
Ban đầu anh chỉ nghĩ không muốn làm cô tiếc nuối điều gì, chỉ không ngờ ý tốt lại thành ra kết cục này.
“Xin lỗi, để anh đi giải thích rõ ràng với hiệu trưởng Hồ.”
Tống Thời Hạ vội túm áo anh kéo lại:
“Em chỉ than thở vậy thôi, nếu em không muốn học, sẽ chẳng ai ép em được đâu, chẳng qua em cảm thấy mọi người đang kì vọng quá nhiều vào em, làm em có áp lực quá.”
Rõ ràng ban đầu đã chọn phương thức an nhàn mà sống, nhưng cuối cùng lại bị đẩy vào phương thức sinh tồn ác liệt.
Giáo sư Quý nhẹ nhàng vuốt tóc cô:
“Bài chuyên ngành thì anh không giúp được gì, nhưng có thể kèm thêm cho em môn toán cao cấp và ngoại ngữ.”
Tống Thời Hạ ngửa đầu nhìn anh: “Anh dạy được toán cao cấp hả?”
Giáo sư Quý nghiêm túc nói: “Anh dạy được.”
“Thôi, anh còn bận việc của anh, chưa biết chừng vào năm học anh còn bận hơn em nữa, viện khoa học mà vào guồng làm việc có khi nhân viên còn chẳng có thời gian ăn cơm.”
Nghĩ đến tương lai khai giảng, vợ chồng gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, giáo sư Quý lại rầu rĩ.
“Đợi khi nào phòng thí nghiệm của trường hoàn thiện, anh không cần sang viện khoa học thường xuyên nữa, chỉ cần có phòng thí nghiệm thì làm ở đâu cũng được.”
Tống Thời Hạ rúc vào lòng anh, tròng mắt đảo lia lịa.
Hàn Dung từ bên nhà ghé qua.
Thấy con trai và con dâu ôm ấp nhau trên sô pha nhưng không thấy khó chịu, mà chỉ cảm thấy các con thân thiết như thế thật tốt.
Tình cảm vợ chồng ấm áp keo sơn càng khiến bà yên lòng.