“Hôm nay ra ngoài xảy ra chút sự cố, nên mẹ không mua bánh bông lan về cho hai đứa được, hai đứa có thể cho mẹ lấy công chuộc tội được không?”
Quý Nguyên khó hiểu: “Lấy chông luộc lội là cái gì ạ?”
DTV
Quý Dương: “Ý là muốn mua chuộc bọn mình đấy.”
Quý Nguyên ôm chầm lấy cô: “Bọn con không trách mẹ ạ, con vơi sanh cũng không muốn ăn bánh bông lan lắm đâu.”
Quý Dương lặng lẽ bĩu môi, lúc ở nhà họ Tạ em ấy đâu có nói như thế.
Tống Thời Hạ cúi người xoa đầu cậu bé.
“Không mua được bánh bông lan về, mẹ sẽ làm bù một phần cho hai đứa nhé?”
Quý Nguyên mừng rỡ nhảy cẫng lên, nhưng ngay sau đó lại cứng đờ ra, không dám quay đầu lại.
Ban nãy cậu bé còn nói là không thèm ăn bánh bông lan.
Tống Thời Hạ không hề thấy lạ trước phản ứng của cậu bé.
Trẻ con dù ngoan ngoãn hay nghịch ngợm cũng sẽ rất quan tâm những hứa hẹn của người lớn.
Cô để hai đứa nhỏ chơi ở phòng khách, cô thì đi vào không gian tìm khuôn bánh ngọt.
Không còn dụng cụ nào khác, cô chỉ có thể dùng cốc giấy, chỉ có cái này tạm dùng làm khuôn bánh được.
Bôi một lớp mỡ lên khuôn, sau đó phủ một lớp một mì mỏng để đề phòng dính đáy.
Tiếp theo là quấy bột, đập hai quả trứng gà vào tô, đặt lên nồi nước ấm đun cách nhiệt.
Cho thêm một muỗng mật ong và một muỗng đường, quấy trứng gà thật đều, sau đó dùng tay đánh bông lên.
Không có máy móc, cô chỉ có thể đánh trứng bằng tay.
Chỉ riêng đánh trứng đã tốn mất 20 phút rồi, Tống Thời Hạ chỉ toàn dùng tay đánh, suýt nữa là rút gân tay.
Còn chuyện nướng thế nào ấy à, cô giả bộ để nồi trên bếp than, nhưng thật ra là lấy lò nướng trong không gian ra để nướng.
Bột mì chia làm hai phần cho vào trứng đã đánh bông, trộn đều đến khi thấy bề mặt sệt lại thì cho thêm ít dầu vào trộn đều tay, lúc bột đặc lại một chút thì xem như thành công.
Tống Thời Hạ đổ bột vào khuôn, tổng cộng có sáu cái cốc giấy, không chứa hết thì đổ vào thau tráng men hấp cũng được.
Trên mặt rắc thêm mè, cho vào lò nướng, thau tráng men thì bắc trên nồi để hấp.
Cô chưa từng làm bánh bông lan hấp bao giờ, chỉ mong không bị tổ trác.
Sợ mùi thơm bay ra thu hút hai đứa nhỏ, Tống Thời Hạ lại đưa lò nướng vào lại trong không gian để nướng.
Sự thật chứng minh, bánh bông lan hấp cũng không tệ lắm, hơi giống bánh bông lan ngoài chợ, cốt bánh vẫn mềm mại thơm ngon.
Mẻ bánh bông lan mật ong vừa ra lò có lớp vỏ ngoài vàng óng.
Lớp ngoài giòn tan, cắn nhẹ một cái thì xốp mềm thơm ngon, mùi vị không giống bánh bông lan hấp.
Tống Thời Hạ thích bánh bông lan hấp hơn, trẻ con chắc là sẽ thích bánh bông lan nướng hơn rồi.
Mùi thơm bay ra từ trong bếp đã thu hút hai đứa bé đang chơi ngoài phòng khách, hai đứa bé không hẹn mà cùng ngừng động tác lại.
“Anh ơi, mùi thơm quá.”
Quý Dương không phản bác, cậu bé cũng rất thích mùi thơm ngọt này.
Tống Thời Hạ bưng đĩa đi ra.
“Bánh bông lan làm xong rồi đây, mấy đứa ăn thử đi.”