Quý Nguyên chạy vọt qua, cầm một miếng bánh bông lan mật ong lên.
Cậu bé cắn một miếng.
“Ngon quá đi, anh cũng ăn đi.”
Quý Dương cũng không hề làm ra vẻ nữa, cậu bé cầm một cái ngồi xuống cùng ăn với em trai.
Bánh bông lan mềm mại thơm ngọt vừa vào miệng đã như tan ra, hai mắt của cậu bé sáng rực lên.
Đây là món ngon nhất cậu bé từng ăn từ trước tới giờ!
Hai đứa bé ăn liền tù tì hai cái mới dừng lại.
“Không được ăn nhiều đâu, mẹ còn chừa cho hai đứa mỗi đứa một cái, ngày mai mới được ăn.”
Quý Nguyên chẹp miệng hồi tưởng mùi vị, bánh bông lan ngon quá đi, nếu mỗi ngày đều được ăn thì tốt quá.
Trong sở nghiên cứu Tây Bắc.
Quý Duy Thanh bận rộn nửa tháng, rốt cuộc cũng được nghỉ nửa ngày.
Tuy nhóm bọn họ không phải đội nghiên cứu chính, nhưng tới hỗ trợ cũng rất vất vả.
Nhất là thầy anh, nhiều lần ông mệt đến mức chẳng buồn ăn uống, nhưng vẫn manh nha dòm ngó trà của anh.
Kể cũng lạ, dường như loại trà này có thể nâng cao tinh thần, khiến người ta tỉnh táo, hoặc đó chỉ là tác dụng tâm lý đối với thầy của anh mà thôi.
Nhưng mỗi lần thầy anh mệt mỏi quá độ, uống trà này vào thì tinh thần lại sảng khoái.
Thậm chí anh còn nghi ngờ thầy muốn lừa lấy trà của anh nên mới cố ý dùng khổ nhục kế như thế.
Trà của anh liên tục bị thầy lừa đi hơn phân nửa.
Anh muốn khuyên thầy uống trà ít thôi, thầy lại lấy lý do thấy mệt để chặn họng anh.
Quý Duy Thanh cũng cạn lời với ông.
Lúc anh sắp xếp lại hành lý thì thấy một chai rượu dâu tằm.
Anh nhớ đây là rượu dâu tằm ngâm bằng rượu Mao Đài.
Lúc kiểm tra, lính gác chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi thôi chứ không tịch thu.
Nghĩ tới chuyện trước khi đi cô cứ nhất quyết nhét chai rượu này vào hành lý của anh, anh bất giác mỉm cười.
Anh cũng không thích rượu bia cho lắm, nhưng đã là tấm lòng của cô thì anh sẽ thử vậy.
Quý Duy Thanh uống trong ký túc xá, không ngờ thầy giáo vừa đi họp xong lại dắt theo một nhóm viện sĩ có thâm niên cao hơn cả ông đi vào phòng anh.
Anh còn chưa kịp cất chai rượu dâu tằm trên bàn.
Thầy anh là người đầu tiên nhìn thấy chai rượu dâu tằm kia.
“Thằng nhóc này, cậu ở chung với tôi bao lâu nay mà lại lén giấu rượu à!”
DTV
Viện sĩ Hoàng cười nói:
“Điều kiện ở đây hơi khắc khổ, ra ngoài chỉ thấy toàn là cát vàng, lần này mọi người vất vả rồi.”
Trưởng khoa xua tay nói:
“Chúng ta đều cố gắng phấn đấu vì mục tiêu chung, vì sự phồn vinh hưng thịnh của tổ quốc.
Chịu vất vả một chút cũng chỉ là tạm thời, rồi mọi thứ sẽ tốt lên thôi.”
Trong lúc nói chuyện, ông nhanh tay lẹ mắt ôm lấy chai rượu dâu tằm trên bàn lên hít hà một hơi, rượu này thơm thật đấy.
“Hôm nay có rượu hôm nay say, hôm nay sợ là không chờ kết quả thí nghiệm ra kịp rồi, chi bằng chúng ta tranh thủ nghỉ ngơi làm một ly nhé?”
Mọi người làm liên tục nửa tháng, chẳng mấy khi được nghỉ nửa buổi thế này.
Ngửi thấy mùi rượu, ai cũng thấy thèm cả, lần gần đây nhất họ được uống rượu là hồi tết đấy.