Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 363

“Có chuyện gì thế?”

Lý Nguyệt Nga tới hộ làm tương đậu ngon nhất trong thôn mua ít tương để Lục Tiểu Lan mang đến trường làm đồ chấm, vừa quay về đã trông thấy Lục Phượng Cần khóc lóc chạy ra ngoài.

Cô bé phớt lờ bà nội, chạy nhanh về nhà lao lên giường, gào khóc nức nở như vừa bị ai làm gì.

“Con mắng con bé à?” Lý Nguyệt Nga hỏi Lục Tiểu Lan sau khi đi vào.

Lục Phượng Cần thuộc hàng cháu chắt, cũng là đứa cháu gái được Lục Tiểu Lan chăm lâu nhất. Cô ấy chỉ chăm An An và Lạc Lạc chừng ba năm thôi, còn cô cháu gái này thì nuôi tận sáu, bảy năm, đương nhiên tình cảm hai dì cháu cũng sâu đậm nhất. Đau lòng trước hoàn cảnh trưởng thành của cô bé, mỗi khi được nghỉ phép về nhà, Lục Tiểu Lan cũng dành rất nhiều thời gian để dạy bảo.

Có câu nói “tình yêu càng sâu sắc thì trách nhiệm càng lớn lao”, để uốn nắn Lục Phượng Cần mà người luôn hiền lành với trẻ con như Lục Tiểu Lan khó tránh khỏi hơi nghiêm khắc với cô bé.

“Mẹ, nhất định phải dạy bảo con bé Phượng Cần này thật kỹ, nếu không sau này hư hỏng mất.”

Lý Nguyệt Nga thở dài, trước đó bà ấy cũng nhắc nhở vài lần rồi nhưng vợ chồng thằng cả chẳng đoái hoài gì. Bà ấy là bà nội, không tiện nói nhiều, không chừng bọn chúng lại trách ngược lại bà trọng nam khinh nữ.

“Để mẹ kiếm thời gian dặn anh cả con.” Lý Nguyệt Nga đáp.

Lục Tiểu Lan ngẫm nghĩ: “Thôi, để con tâm sự với ông, rồi ông đi kiếm anh cả.”

Lời mẹ nói, hẳn anh cả nghe vào tai rồi qua mấy hôm lại quên tuốt luốt, nhưng lời ông nội thì khác.

Giữa trưa, sau khi Lục Thanh An và Lục Bá Minh trở lại, Lục Tiểu Lan kể chuyện hồi sáng cho Lục Bá Minh. Ông cụ khẽ giật mình, không ngờ đứa chắt gái của mình lại có tính tình như vậy.

Lục Phượng Cần trọ tại trường, cả tuần chỉ về nhà một hai hôm, cô bé cũng không thích lãng vãng bên cạnh ông cố. Lục Bá Minh là đàn ông, cũng không thể luôn để mắt đến cô chắt gái mười bốn, mười lăm tuổi của mình được, đ.â.m ra không biết con bé đã trở nên như vậy từ bao giờ.

Hơn nữa cô nhóc này lớn rồi, ít nhiều gì sẽ thích làm đẹp nên dù có một số thay đổi, ông cụ cũng không để ý.

Sau bữa trưa, Lục Bá Minh gọi Lục Hành Quân vào phòng.

“Ông nghe nói sáng nay Phượng Cần khóc, cháu biết chuyện gì không?” Lục Bá Minh hỏi.

“Dì nó nói nó mấy câu, lòng tự trọng của trẻ con lớn, không chịu được nên khóc nhè thôi.” Lục Hành Quân không để bụng đáp.

“Năm nay Phượng Cần cũng mười lăm rồi nhỉ? Tuổi không còn nhỏ, có một số việc nên hướng dẫn cho con bé, nếu không sau này nó sẽ đi nhầm đường đấy.”

Lục Hành Quân hoảng hốt: “Là sao ạ?”

“Cháu biết Tiểu Lan nói gì con bé không?”

Lục Hành Quân ngại ngùng, đúng là anh ta không biết thật.

Anh ta hỏi con gái vì sao lại khóc, cô bé chỉ nói là bị Lục Tiểu Lan mắng nên anh ta không hỏi nữa. Anh ta không cảm thấy Lục Tiểu Lan mắng cô bé có gì không đúng, người lớn la rầy trẻ con là chuyện quá đỗi bình thường.

“Con bé đòi Tiểu Lan cho mình cái váy Tiểu Mạt gửi về, Tiểu Lan không chịu đưa, nói vài câu, thế là hai dì cháu ầm ĩ với nhau.”

Lục Hành Quân nhìn Lục Bá Minh, đợi ông cụ nói tiếp, trong mắt đầy vẻ ngơ ngác. Anh ta thật sự không hiểu nổi, chỉ một cái váy thôi mà, không cho thì thôi, có sao đâu. Làm gì có chuyện con nít muốn gì được nấy, như thế thì trong nhà có bao nhiêu tài sản cũng không đủ tiêu.

Lục Bá Minh liếc biểu hiện của Lục Hành Quân, lòng đầy bất lực, đành nói tiếp: “Cái váy Tiểu Mạt gửi cho Tiểu Lan được mua trong trung tâm thương mại ở Thượng Hải, nghe nói tận mười mấy, hai mươi tệ một cái.”

Lục Hành Quân hết hồn: “Mắc thế cơ à?” Một cái váy mà gần bằng cả một tháng lương của vợ anh ta, em dâu ba đúng là hào phóng.

“Tiểu Lan có mấy cái váy, con gái cháu lại đòi trúng cái mắc nhất.”

Lục Hành Quân cười ngượng: “Chắc con bé không biết cái đó mắc như vậy.”

“Đâu, con bé biết đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-363.html.]

“Vợ cháu mua sáp thơm bôi tóc và dầu con sò cho Phượng Cần, nó không chịu dùng mà đi lấy dầu và kem trang điểm Tiểu Mạt gửi cho mẹ cháu ra sài. Mẹ cháu nghĩ bản thân không dùng nên thôi cứ tùy ý con bé.”

“Mẹ cháu còn bảo, trước đây con bé không hề như vậy, gần một năm nay mới thế thôi.”

“Hồi sau Tết, nhà thằng ba có gửi cho mấy đứa trẻ ít vải vóc đủ may cho mỗi đứa một bộ quần áo mới. Ông nghe nói Phượng Cần lấy khúc vải của Nhị Nha đi may đồ mới cho mình, còn Nhị Nha phải mặc quần áo cũ nó không cần nữa ăn Tết năm nay.”

Mấy năm qua Tô Mạt không ăn Tết ở nhà nên thường gửi về cho đám trẻ ít quà, coi như quà mừng tuổi.

“Cái này… Đại Nha cao lên, quần áo lúc trước bị ngắn nên mới…”

“Con bé thiếu quần áo thì hai đứa cho nó miếng vải bông tự may là được, cần gì phải cướp vải của em gái? Nói thẳng ra là nó nghĩ vải gửi từ Thượng Hải về tốt hơn, mặc ra ngoài có thể diện thôi.” Lục Bá Minh ngắt lời thằng cháu.

Lục Hành Quân ngẩn ra, chợt nhớ lúc đầu anh ta cũng có kêu Lưu Ngọc Chi đi cắt mấy miếng vải bông, song Lục Phượng Cần lại bảo trong nhà có sẵn không cần lãng phí nữa, quần áo cũ của con bé vẫn còn tốt, để Nhị Nha mặc là được.

Vợ chồng anh ta là người cần kiệm, thấy quần áo cũ của con gái lớn còn tốt thật, cũng không có mảnh vá, lại theo nguyên tắc không lãng phí nên không nhắc lại chuyện cắt vải nữa.

“Hơn nữa, cháu không phát hiện giờ Đại Nha không chịu làm việc nhà, toàn Nhị Nha làm hết à?”

“Chuyện này… Áp lực học tập của Phượng Cần lớn nên cháu muốn con bé tập trung vào việc học, cố gắng thi đậu cấp ba.” Lục Hành Quân gắng gượng vớt vát chút thể diện.

Đúng là không nói thì thôi, chứ nói ra thì giật cả mình.

Sau khi Lưu Ngọc Chi nhận công việc của Lục Tiểu Lan, cô ấy đi làm mỗi ngày, việc nhà đều do Lục Hành Quân để ý. Đặc biệt là một năm này, Lục Phượng Cần ở trọ tại trường, cả tuần chỉ về nhà một hôm, Lục Hành Quân đã quen Lục Ái Cần làm việc nhà bên cạnh mình nên thật sự không phát hiện ra Lục Phượng Cần chỉ ngồi không chẳng chịu làm gì.

“Việc học quan trọng nhưng nhân phẩm càng quan trọng hơn, nếu sau này con bé trở nên ích kỷ thì người chịu khổ là mấy đứa đấy. Ông và cha mẹ cháu đều già hết rồi, không dạy bảo mấy đứa trẻ được nhiều nữa.” Lục Bá Minh nhắc nhở.

“Cháu về nhà cũng đừng vội mắng con bé, cẩn thận suy nghĩ nên dạy dỗ con cái mình như thế nào đã.”

“Dạ, cháu biết rồi ông nội.” Lục Hành Quân ngượng ngùng lên tiếng.

Thấy đã dặn dò xong những gì cần nói, Lục Bá Minh xua tay cho Lục Hành Quân ra ngoài.

Sau khi Lục Hành Quân đi, ông cụ cũng tự ngẫm lại bản thân.

Muốn học được một thói quen tốt cần tốn ba năm, nhưng chỉ mất ba ngày là rành một thói quen xấu.

Lục Phượng Cần mới chỉ thay đổi trong vòng một năm gần đây, con người ta không thể tự nhiên mà trở nên hư hỏng được, hẳn cô bé đi học ở trường kết giao với bạn bè xấu nên mới thế. Tính cách trẻ con chưa định hình, lỡ như bị người khác âm mưu giật dây, trưởng thành sai lệch chỉ là chuyện trong vài phút.

Với cả hai vợ chồng thằng cả này cũng chẳng được việc, không có cha mẹ ở bên chỉ bảo thì trẻ con biến thành như thế có gì lạ?

Nhà thằng ba hiểu lễ nghi, lễ tết đều gửi đồ về nhà, chính ông cụ cũng chia hết quà cáp mấy vị lãnh đạo khác gửi tới mừng tuổi cho hai nhà thằng cả với thằng hai, khiến bọn chúng nảy sinh lòng tham.

Vốn dĩ việc này xuất phát từ tấm lòng thương con thương cháu của ông cụ, không ngờ lòng tốt lại thúc đẩy chuyện xấu.

Xem ra sau này không thể cho Phượng Cần tiền tiêu vặt nữa, nói không chừng vì ông cụ cho tiền mà mấy người xấu kia mới kết bạn với Đại Nha để chiếm hời.

Ngẫm lại kể từ sau khi Lục Phượng Cần trọ tại trường, Lục Bá Minh thương chắt gái đi học vất vả nên cuối tuần nào cũng cho con bé năm tệ để tiêu vặt, đồng thời cũng để con bé kết giao bạn bè ở trường học.

Hôm sau, Lục Tiểu Lan quay về trường trước. Sang ngày kế, Lục Phượng Cần cũng phải về trường, chuẩn bị khai giảng.

Cô bé chờ mãi vẫn không thấy Lục Bá Minh cho mình tiền tiêu vặt, mắt thấy sắp giữa trưa rồi, không thể chần chừ thêm được nữa mới chạy đến phòng ông cố, nói: “Ông cố, cháu đến trường đây.”

Lục Bá Minh vẫy tay: “Đi đi, học cho giỏi.”

Thấy ông cố thật sự không cho tiền, Lục Phượng Cần mới xoay người bỏ đi.

Lục Bá Minh thở dài, xem ra lòng tham của con bé này đã bị bọn họ nuôi lớn trong lúc vô tình mất rồi.

Bình Luận (0)
Comment