Bởi vì Lục Phượng Cần lề mề ở nhà lâu, đến trường cũng muộn, sau khi giao củi đến phòng hậu cần của trường, thuận tiện lấy đồ ăn rồi vội vã về ký túc xá.
Ký túc xá của trường trung học cơ sở xã, được xây bằng tường ấm, bên trong ký túc xá ấm áp dễ chịu.
Lục Phượng Cần đi suốt dọc đường, cũng có chút nóng, đi vào ký túc xá, rồi cởi chiếc áo bông, bên trong lộ ra chiếc áo mới được mấy cho năm mới.
“Wow! Phượng Cần, áo của cậu nhìn đẹp thật.” Những người trong ký túc xá thường ôm áo Lục Phượng Cần, tranh thủ thời gian vây quanh.
Trên mặt Lục Phượng Cần lộ ra vẻ đắc ý, “Đây là thím ba của tôi gửi về từ Quảng Đông, huyện Thanh Khê của chúng ta không bán.”
“Chẳng trách, tôi đã nói, chưa bao giờ nhìn thấy màu sắc và hoa văn nào đẹp thế.”
…
Mấy người vây quanh Lục Phượng Cần đều phóng đại, vô cùng thỏa mãn với lòng hư vinh của cô bé.
“Này, Phượng Cần, chú ba và thím ba của cậu không phải là ở Quảng Châu sao? Sao lại đến Quảng Đông rồi?” Có người hỏi. “Thím ba của tôi là người Quảng Đông, năm nay họ đến Quảng Đông để đón năm mới.”
“Hả? Thím ba của cậu là người Quảng Đông? Vậy làm sao…”
“Thím ấy đến chỗ chúng ta làm một thanh niên trí thức, rơi xuống sông và được chú ba của tôi cứu. Ân cứu mạng này, phải lấy thân báo đáp.” Lục Phượng Cần nói.
Nói xong, lại có chút đắc ý nói: “Nhà dì ba của tôi rất giàu có, họ sống trong một ngôi nhà phong cách phương Tây. Mấy người có nhà phong cách phương Tây không? Nó còn đẹp hơn những ngôi nhà mà người nước ngoài sống trong phim. Đợi sau này tôi đến đó, chụp ảnh, gửi cho mấy người xem.”
“Phượng Cần, tôi thực sự ngưỡng mộ cậu quá, nếu như tôi cũng có cô chú tuyệt vời như vậy thì tốt rồi.”
“Cho nên mới nói Phượng Cần trông rất đẹp. Mẹ tôi nói, người có dung mạo như vậy, cuộc sống sau này sẽ được hưởng phúc.”
“Ôi trời, Phượng Cần, cơm của chúng ta đã được hấp xong rồi, cô đến muộn, có lẽ bây giờ không kịp để lấy rồi.”
Lục Phượng Cần xua tay: “Không sao, lát nữa tôi sẽ làm đồ ăn.”
Lục Phượng Cần nói không quan tâm lắm, nhưng thực ra trong lòng cô bé cảm thấy có chút trống rỗng. Dù sao sau khi cô bé đi, Lục Bá Minh không đưa tiền cho cô bé, mà trong túi cô bé, chỉ còn lại 4 hào.
Lẽ ra, mỗi tuần Lục Bá Minh sẽ đưa tiền tiêu vặt cho cô bé, lẽ ra Lục Phượng Cần có thể tiết kiệm được một ít tiền. Rõ ràng được người khác tâng bốc, ra tay hào phóng quen rồi, thỉnh thoảng lại mời chị em một bát canh nóng hổi 2 xu, về cơ bản mỗi tuần không còn thừa tiền. Trong bữa tối, Lục Phượng Cần làm một phần cơm, chuẩn bị để ăn cùng các chị em của mình.
Đa số học sinh, đều ăn hai bát cơm cùng với rau dưa chua, rau bắp cải hoặc củ cải muối, hoặc mang theo tương đậu, trộn với cơm và ăn như vậy.
“Phượng Cần, tôi nghe nói món canh hôm nay có thịt dê, trời lạnh như vậy, cậu làm một bát đi.”
“Trời lạnh như vậy, nếu có một bát canh nóng uống thì quá tuyệt rồi.”
“Đúng đó, Phượng Cần, cậu chắc chắn được nhận rất nhiều tiền mừng tuổi năm mới đúng không? Mời chúng tôi một bát canh đi chứ.”
Nếu như là lúc trước, chắc chắn Lục Phượng Cần sẽ mời nhưng bây giờ bản thân cô bé đã không còn bao nhiêu tiền nữa rồi, có chút không nỡ.
“Hôm nay tôi ngủ quên, thức dậy vội vàng đi học, quên mang theo tiền, lần sau đi.”
Tiền mừng tuổi của cô bé đều bị mẹ lấy đi rồi, làm gì có tiền.
Vài người có chút thất vọng, có người khéo miệng lập tức nói: “Không sao đâu, tuần này tôi mang theo rất nhiều củ cải muối, nếu Phượng Cần không đủ đồ ăn, thì cứ nói với tôi.”
“Còn có tôi, người nhà mang cho tôi hai phần cá chiên, tôi chia cho cậu một phần.”
“Tương đậu mẹ tôi làm rất ngon, đến khi đó tôi sẽ chia cho cậu một nửa.”
…
Ba bốn người nói không ngừng một hồi, Lục Phượng Cần vô cùng cảm động, vẫn là các chị em đối tốt với bản thân. Đâu giống như thím cô bé, miệng nói đối tốt với bản thân, nhưng ngay cả một chiếc váy cũng không nguyện ý đưa cho cô bé.
Thực ra, Lục Phượng Cần không cần người khác đưa đồ ăn cho cô bé, người nhà đã chuẩn bị sẵn một chiếc nồi tráng men để hầm xương với củ cải cho cô bé, mặc dù không cho nhiều xương to, nhưng đã hầm qua củ cải với thịt, thế cũng ăn rất ngon. Lưu Ngọc Chi còn cứ cách hai ngày, sẽ mang đồ ăn cho cô bé một lần, mặc dù phần lớn là rau xào, nhưng đôi khi cũng có trứng gà và thịt.
Mãi đến nay, đều là người khác quan tâm cô bé.
Chẳng qua cô bé chỉ thích nghe người ta nói những điều tốt đẹp, hưởng thụ cảm giác được tâng bốc.
Lục Hành Quân suy nghĩ mấy ngày, sau đó gọi con gái thứ hai và con trai út đến.
Lục Hành Quân đặt mấy mảnh vải lên trên giường, hỏi bọn họ: “Mẹ các con nói sẽ may quần áo cho các con, các con muốn mảnh vải nào?”
Mấy mảnh vải này, hình như là anh ta mượn từ chỗ Lý Nguyệt Nga, có vài mảnh vải hơi khác một chút, là anh ta bảo Lưu Ngọc Chi xé ra.
“Không phải năm mới may quần áo mới rồi sao? Sao lại may quần áo vậy?” Lục Quốc Cường hỏi. Sau năm mới cậu bé cũng 10 tuổi, đã sớm hiểu chuyện rồi.
Bình thường nhà chỉ may hai bộ quần áo mới mỗi năm, một bộ cho dịp Tết và một bộ cho mùa hè.
“Mẹ con nói các con nghe lời, năm nay may thêm một bộ.”
“Thật sao?” Lục Quốc Cường hết sức vui mừng, chỉ vào mảnh vải kaki màu xanh quân đội: “Con muốn mảnh vải này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-364.html.]
“Tại sao?”
“Con thích màu này, sau này con cũng muốn làm giải phóng quân.”
“Nhị Nha, em trai đã chọn rồi, con xem muốn mảnh vải nào?”
Lục Ái Cần ngắm nhìn, cuối cùng chọn một mảnh vải vân nghiêng có hoa văn.
“Những mảnh vải này đẹp, sao không chọn những mảnh vải này.” Lục Hành Quân chỉ vào mảnh vải mà anh ta mượn của Lý Nguyệt Nga.
“Con đã nhìn thấy những mảnh vải này, là dì ba gửi về cho bà nội. Cô giáo nói, chúng con là bậc con cháu, phải kính trọng người lớn tuổi, không được xin đồ của người lớn.”
“Hơn nữa, những chất vải này rất đắt tiền, một học sinh như con, không cần mặc quần áo đẹp như vậy. Cô giáo nói, học sinh phải hơn nhau ở học tập, không phải hơn nhau ở ăn mặc.” Lục Ái Cần nói.
Qua năm mới Lục Ái Cần cũng 13 tuổi rồi, đang học lớp 5, nửa năm sau cũng lên sơ trung rồi. Lục Hành Quân có chút kinh ngạc, không ngờ rằng cô con gái thứ hai vốn luôn im lặng của mình, có thể nói ra một việc như vậy. Từ xưa đến nay cha yêu con trai cả, mẹ yêu con út, đứa con ở giữa, rất dễ bị coi nhẹ.
Lục Ái Cần cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, bình thường ở nhà, không nhận được nhiều sự quan tâm của cha mẹ.
"Ái Cần, nếu, cha nói là nếu, chú ba thím ba đón con đi Quảng Châu thì con có đi không?"
"Con đi Quảng Châu làm gì?" Lục Ái Cần thấy hơi kỳ lạ.
"Nếu như đi để giúp chú ba thím ba của con chăm em bé thì sao?"
Lục Ái Cần lắc đầu: "Em trai em gái cũng 6 tuổi rồi, con nghe cô nói sáu tháng cuối năm hai em đều đi học, không cần con phải trông đâu."
"Con nghe cô nói, ở Quảng Châu đến cả nước cũng phải tốn tiền mua, con thì không kiếm ra tiền, tốt nhất là đừng gây phiền thêm cho chú ba thím ba."
"Nếu như chú thím tìm cho con một công việc thì sao?"
Lục Ái Cần do dự phút chốc rồi nói: "Thầy của bọn con nói công việc trong thành phố rất ít, rất đông người chầu chực giành lấy, đâu có dễ tìm như vậy."
Người thầy mà Lục Ái Cần nói cũng là thanh niên trí thức từ phố xuống nông thôn. Vậy nên người này cũng tương đối hiểu rõ hoàn cảnh trong thành phố, có đôi khi cũng sẽ nói với bọn họ một vài chuyện ở đó.
"Cha, con thích đi học. Lẽ nào cha không muốn cho con đi học nữa?"
Lục Ái Cần nghĩ đến việc mình có thể sẽ giống với những bé gái trong đại đội, học xong tiểu học thì không tiếp tục học nữa mà xuống ruộng làm việc thì không khỏi có chút nóng nảy.
"Không không không, cha chỉ đang nói nếu như thôi. Học hành cũng tốt mà, chỉ cần con thích học thôi, con có thể học được bao lâu thì cha sẽ cho con học bấy lâu." Lục Hành Quân vội vàng nói rõ.
Lúc này Lục Ái Cần mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô bé thích đọc sách, mặc dù chưa đủ thông minh, có những cái phải học lại nhiều lần mới có thể hiểu. Nhưng thầy nói, ông trời đền bù cho người siêng năng, chỉ cần cô bé học hành chăm chỉ thì nhất định sẽ càng ngày càng tốt.
"Ái Cần, khoảng thời gian này, có phải chị con cứ sai con làm việc nhà hay không?" Lục Hành Quân hỏi.
Lục Ái Cần yên lặng một hồi rồi nói: "Chị sắp phải thi lên đại học rồi, con làm nhiều chút cũng không có sao."
Hiếm khi Lục Hành Quân xoa đầu Lục Ái Cần, nói: "Con gái ngoan."
Sau đó anh ta khoát tay bảo hai chị em: "Đi làm việc đi."
Lục Quốc Cường rời khỏi đó mới một lát rồi lại trở về.
"Cha, chị hai không tới Quảng Châu thì cha cứ cho chị cả đi đi. Chị cả luôn muốn đi Quảng Châu mà."
Sắc mặt Lục Hành Quân trầm xuống, e là Đại Nha muốn đi Quảng Châu đến phát điên rồi, ngay cả em trai cũng biết.
"Nhà chúng ta không có người quen, nếu chị cả con muốn đi Quảng Châu thì chỉ có một cách là tự thi đậu đại học thôi."
"Thế nào? Con cũng muốn đến Quảng Châu sao?"
Lục Quốc Cường vội lắc đầu: "Con không đi, con muốn ở bên cạnh cha mẹ. Cho dù Quảng Châu có tốt thì cũng không tốt bằng cha mẹ."
Chỉ nghĩ tới chuyện đi Quảng Châu, không gặp được cha mẹ trong nhiều năm thôi là Lục Quốc Cường đã cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Trong nhà có cái gì không tốt? Ở nhà ngói lát gạch xanh lớn, cũng không thiếu ăn thiếu mặc, còn có Tiểu Nhất và mấy đứa trẻ khác đã chơi cùng nhau từ nhỏ đến lớn, làm sao cậu bé có thể nói bỏ là bỏ được.
Cậu bé thực sự không hiểu vì sao chị cả cứ luôn muốn đến Quảng Châu, thậm chí còn dặn cậu bé nói với cha mẹ, nói về sau kiếm ra tiền sẽ gửi về cho cậu bé tiêu vặt.
Cậu bé không thèm tin đâu!
Tiền tiết kiệm của chị cả còn không nhiều bằng của mình nữa.
Tuần nào ông nội cũng cho chị cả số tiền tiêu vặt lớn như thế, vậy mà chị cả lại dùng hết không còn dư một đồng nào. Năm ngoái, chị cả còn tìm cậu bé để mượn hai hào dùng đỡ nữa.
Lục Quốc Cường thấy sắc mặt Lục Hành Quân không tốt lắm nên liền vội vàng chuồn đi.
Lục Hành Quân ngồi trên giường, tâm trạng hơi tệ đi. Hai đứa nhỏ này, rõ ràng mọi thứ vẫn rất tốt, vì sao Phượng Cần cứ phải làm như vậy?
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu ra?