Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 365

Buổi tối, Lưu Ngọc Chi tan làm quay về, Lục Hành Quân mới nói sự băn khoăn trong lòng cho Lưu Ngọc Chi nghe.

Lưu Ngọc Chi nghe xong thì thấy trong lòng một lộp bộp. Lẽ nào mỗi ngày vào lúc đi làm, cô ấy nói quá nhiều chuyện với Lục Phượng Cần nên đã khiến con bé để trong lòng rồi?

Năm Lục Phượng Cần đang học lớp 7, do học ngoại trú nên mỗi sáng sớm Lưu Ngọc Chi đều đưa cô bé đến trường học, chạng vạng tối tan làm lại đón về nhà.

Con đường này phải đi hết nửa tiếng, làm sao hai mẹ con không trò chuyện suốt dọc đường cho được?

Sau khi Lưu Ngọc Chi đến hợp tác xã mua bán, thấy thực tế như vậy thì cũng đã hiểu rõ lợi ích của việc nhờ cậy được người thân. Vậy nên cô ấy thường xuyên lải nhải với Lục Phượng Cần, nói cô bé có chú thím ba giỏi giang như thế, phải qua lại cho khéo, về sau nhờ bọn họ giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ tốt đến mức không ngờ được.

Cho nên, mấy năm nay Lưu Ngọc Chi rất thường xuyên gửi đồ đến Quảng Châu. Ở nhà thu hoạch được bất cứ cái gì, cô ấy đều chọn ra phần tốt nhất để gửi đến Quảng Châu. Tất nhiên là nhà chú ba cũng rất hào phóng, có gửi cái gì cho họ hàng cũng không bao giờ thiếu phần bọn họ.

Lưu Ngọc Chi cố gắng nhớ lại, nhưng hình như cô ấy chưa từng nói điều gì không đúng.

Làm gì có nhà nào không nương nhờ sự giúp đỡ của người có tương lai hơn? Nếu không thì sao gọi là anh chị em được?

Con trai út của thím Thúy Hòa là Lục Hưng Hữu còn tìm cả công việc cho anh trai mình kia kìa

Bọn họ cũng hiểu công việc của chú ba nhà mình nên đã rất cố gắng không tới làm phiền. Những lúc cần thiết thì có lẽ sẽ nhờ chú ba nâng đỡ được.

Người ta nói đến một gia tộc thịnh vượng, nhưng chỉ một người lợi hại thì làm sao gọi là gia tộc thịnh vượng được. Chỉ khi tất cả mọi người đều ổn định thì mới có thể nói như thế.

Bọn họ là người thế hệ trước, không trông cậy vào chú ba, nhưng với mấy đứa nhỏ trong nhà, chú ba làm chú thì nên biết nâng đỡ chúng. Đến lúc đó con cháu trong nhà khá lên rồi, không phải cũng sẽ giúp đỡ ngược lại chú ba và hai đứa nhỏ nhà chú sao?

Lục Hành Quân thấy Lưu Ngọc Chi ngồi yên không lên tiếng, cảm thấy có gì đó không ổn nên đột nhiên căng thẳng: "Có phải em đã nói gì đó với Đại Nha hay không?"

"Em có thể nói cái gì? Em có thể nói với con bé cái gì chứ? Bộ em là cái loại người lung tung không hiểu chuyện hay sao?"

"Mấy năm nay em đối xử với nhà chú ba thế nào, đâu phải anh không nhìn thấy. Chẳng phải là có cái gì tốt em cũng gửi qua bên đó hết hay sao?

"Anh nhìn coi nhà chú hai gửi bao nhiêu? Anh đừng có mà không biết tốt xấu nữa."

Mấy năm nay Lưu Ngọc Chi kinh doanh ở hợp tác xã mua bán nên đã luyện được tài ăn nói, vừa nghe chồng nói xong là cô ấy liền thốt lên như thế.

"Có lẽ con bé Phượng Cần này đã đến tuổi dậy thì rồi. Không phải nhà chú ba cũng nói con cái đến tuổi này đều thích chống đối sao? Mấy ngày nữa đi đưa cơm, em nói rõ mọi chuyện với con bé là ổn thôi."

"Tiểu Lan cũng thật là, rõ ràng đã làm cô rồi đó. Chỉ là một cái váy thôi mà, không cho coi như xong, thế mà vẫn làm căng lên không chịu thôi, quậy cho nhà mình ầm ĩ."

Lục Hành Quân nghe xong thấy không vui.

"Đây mà là chuyện một cái váy thôi sao? Em nói chuyện phải biết suy nghĩ một tí, ai cũng biết Tiểu Lan đối xử với Phượng Cần như thế nào. Khi Phượng Cần còn bé, Tiểu Lan luôn luôn là người chăm sóc nó đó. Sau này Tiểu Lan có công việc cũng mua không ít đồ cho con bé còn gì."

"Đã bao nhiêu năm rồi, những thứ Tiểu Lan cho Phượng Cần đủ để mua thêm mấy chiếc váy nữa. Nếu chỉ vì một cái váy thì liệu Tiểu Lan có cố chấp thế không?"

"Vấn đề ở chỗ con gái em quá kén chọn. Người ta có nhiều váy như thế, nó không thèm lấy cái nào cũ mà đi chọn ngay cái mới tinh, cái quý nhất của người ta."

"Cái váy đó có giá tận hai mươi đồng, một học sinh cấp hai có thể mặc được à? Vậy sau này con bé đòi những thứ tốt hơn thì phải làm sao? Em có bao nhiêu tiền lương để mua cho nó?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-365.html.]

"Con bé chỉ là một đứa trẻ, làm sao biết váy đắt cỡ nào, chỉ đơn giản là thấy nó đẹp thôi. Có đứa con gái nào mà không thích được xinh đẹp chứ? Đâu có cần phải làm căng như thế." Lưu Ngọc Chi cũng hơi bực bội.

Lúc đó cô ấy về nhà, nghe Lục Phượng Cần nói Lục Tiểu Lan mắng con bé đua đòi nên thấy khó chịu trong lòng. Chẳng qua do thấy cô em chồng này trên cơ mình nên mới nhịn.

"Con gái thích xinh đẹp nhưng cũng phải biết trên biết dưới, nó lớn hơn Nhị Nha đến hai tuổi, Nhị Nha còn hiểu đạo lý mà sao con bé lại không hiểu được?"

"Hôm nay anh cho Nhị Nha đi chọn vải, Nhị Nha còn biết mình là học sinh, không nhất thiết phải mặc quần áo quá chất lượng. Học sinh nên lo chuyện học tập chứ không phải lo ăn mặc. Đại Nha thì sao, mặc phải mặc đẹp, đồ cũng phải dùng đồ tốt, tuổi còn nhỏ xíu đã biết xài kem dưỡng da và dầu bôi tóc nữa."

Vì vấn đề của Lục Phượng Cần mà vợ chồng Lục Hành Quân ầm ĩ hơn nửa buổi tối.

Mặc dù mỗi nhà nằm riêng với nhau, nhưng dù sao cũng trong một khoảng sân, tất nhiên những người khác cũng nghe thấy. Lý Nguyệt Nga cũng không sang khuyên, về vấn đề dạy dỗ con cái, nếu vợ chồng anh chị cả không thống nhất với nhau thì Đại Nha sẽ không thể nào nghe lời. Nếu người nhỏ hơn mà xen vào lo chuyện thì cũng có khả năng sẽ bị dạy dỗ lây.

Chuyện ở thôn Lục Gia, gia đình Lục Trường Chinh ở tít tận Quảng Châu không thể nào biết được.

Giờ phút này, Lục Trường Chinh đang đi cùng Tô Đình Khiêm đến nhà ga Quảng Châu bàn bạc với nhân viên công tác.

Mặc dù Tô Đình Khiêm vẫn chưa thể từ chức, nhưng Mạc Ngọc Dung đã nghỉ hưu, lúc trước bà ấy cũng vỗ n.g.ự.c bảo đảm với lãnh đạo, nên chuyện chuẩn bị vẫn phải mau chóng xong xuôi.

Một khi đã có tiền lệ, nhất định sẽ có ai đó khứu giác nhạy bén nghe thông tin mà nhảy vào. Nhà nước thu thập số liệu tham khảo thì không thể chỉ có một nhà bọn họ, vậy nên bây giờ họ phải nhanh chóng giành cơ hội trước.

Chủ nhiệm Kim, quản lý nhà ga Quảng Châu cũng không ngờ rằng còn có chuyện như vậy. Nhưng người ta đã cầm chỉ thị đóng kín mộc đỏ đến, ông ấy cũng chỉ có thể phối hợp.

Chủ nhiệm Kim cầm chỉ thị đã phê duyệt xem đi xem lại, khó tin hỏi: "Giáo sư Tô, lãnh đạo thật sự nói sẽ làm ở nhà ga chúng tôi?"

Dù sao trong đây cũng chỉ viết là hợp tác với dự án thí điểm đặc biệt của nhà nước, cho phép nhà họ Tô xử lý những hoạt động kinh doanh nhỏ lẻ trong phạm vi nhất định. Trong đó không hề nói chính xác là phải làm ngay nhà ga của bọn họ.

Để có được dự án này, có lẽ lúc trước anh em nhà họ Tô đã phải nhờ không ít mối quan hệ để có được quyền tự chủ cao hơn, từ đó có thể hoạt động trên phạm vi lớn hơn.

"Lãnh đạo nói phải giải quyết vấn đề dân sinh trước, nhà ga..." Tô Đình Khiêm trình bày những vấn đề hiện có.

Chủ nhiệm Kim gật đầu. Tất nhiên bọn họ cũng tự nhận thức được những vấn đề này, cho nên nhà ga cũng đã có sẵn một cửa hàng bán lẻ rồi mà. Nhưng do Tô Đình Khiêm cũng vừa nói đến chuyện các tiểu thương nên ông ấy không bàn sâu thêm nữa.

Bọn họ cũng không có cách nào hết. Mấy cái thứ quái quỷ này đâu có nằm trong quyền quyết định của bọn họ. Những lãnh đạo nhà ga cũng đã tốn hết công sức mới khiến đám người kia đồng ý xây một cửa hàng cửa hàng bán lẻ ở đây. Về chuyện mặt hàng ở đây quá ít, vốn dĩ người ta chỉ có mấy món ăn, bọn họ đâu thể nào chuyển cả cái tiệm cơm quốc doanh đến đây chứ?

Về phần giờ giấc đóng cửa buổi tối thì lại càng không có biện pháp nào. Người ta chỉ đi làm bình thường, lẽ nào bọn họ còn có thể không cho người ta tan làm hay sao.

Nghĩ đến đó, chủ nhiệm Kim thấy hình như mình đã nắm được dụng ý của lãnh đạo. Làm việc phải có cạnh tranh mới có thể có tiến bộ, nói không chừng nếu có người khác gia nhập...

Từ lâu chủ nhiệm Kim đã thấy nhân viên nữ ở cửa hàng kia không vừa mắt. Làm việc biếng nhác thì không nói, thái độ lại còn không tốt. Đừng nói đến hành khách, kể cả là nhân viên làm việc ở đây như ông ấy, lúc nào đến mua đồ thì người nọ cũng hờ hững, nếu không phải đang xem báo, móc len thì là đang ngủ.

Nhưng làm sao được, cả cửa hàng đó chỉ có đúng một nhân viên bán hàng là cô ta. Người khác đi báo cáo cũng không có tác dụng, vì nghe nói đó là em vợ của một vị nào đó nên không đụng được.

"Được, nếu lãnh đạo cũng nói như vậy thì tất nhiên chúng tôi sẽ hợp tác hết sức mình."Chủ nhiệm Kim nói xong liền gọi hậu cần đem chìa khóa đến, sau đó dẫn người đi chọn vị trí.

Lúc này nhà ga vẫn chưa nghĩ đến chuyện mua bán, vậy nên bên trong không hề quy hoạch vị trí cửa hàng. Những không gian còn trống cũng toàn nằm ở góc khuất, người khác muốn mua gì đó thì sẽ phải đi tìm, vô cùng bất tiện.

Tô Đình Khiêm đi dạo một vòng, cuối cùng chỉ một vị trí mà hành khách lên tàu hay xuống tàu cũng sẽ đi ngang, hỏi: "Chủ nhiệm Kim, nếu tôi chọn ở đây thì có ổn không?"

Bình Luận (0)
Comment