Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 417

“Khoảng thời gian đó, Trung Quốc rất hỗn loạn, bần nông, trung nông và công nhân là những thành phần tốt, còn trí thức và hậu duệ của tư bản bị phê phán, lên án. Trong hoàn cảnh như vậy, em họ tôi lấy chồng quân nhân có thể coi là sung sướng rồi. Chúng ta có thể thấy khó hiểu nhưng vào thời điểm đó, hoàn cảnh chung là như vậy.” Tô Cảnh nói, giọng điệu hơi mỉa mai.

“Vậy bây giờ thì sao? Tình hình đã cải thiện được bao nhiêu? Nếu vẫn như vậy thì môi trường đầu tư này không tốt đâu.” Tống Cẩm Chi nói, đừng để đến lúc đó bận rộn cả ngày mà bị thu hoạch hết.

“Bây giờ tình hình tốt hơn rất nhiều, lãnh đạo mới có tầm nhìn xa. Tôi rất được tiềm lực của thị trường Trung Quốc.”

“Đúng rồi, có phải thứ bảy tuần sau ở London có một buổi gặp gỡ đúng không?” Tô Cảnh hỏi.

“Đúng vậy, sao thế, cậu muốn tham gia hả?”

“Ừm, còn thư mời không? Đã đến đây rồi, nếu có cơ hội thì đi xem thử.”

Nói là buổi gặp gỡ nhưng thực ra là một bữa tiệc, có giới hạn nhất định, chỉ những thương nhân Trung Quốc nổi tiếng ở Tây Âu mới có tư cách tham gia.

“Được, cậu muốn đi thì tôi sẽ lấy cho cậu một thư mời.” Tống Cẩm Chi không quan tâm lắm.

Nhà họ Tống nhận được vài tấm thiệp mời, đến lúc đó đưa cho Tô Cảnh một tấm là được.

“Có thể lấy thêm một tấm không, tôi muốn đưa Tiểu Mạt đi cùng.”

Tống Cẩm Chi cau mày, nhưng vẫn trả lời: “Được.”

Xem ra, Tôn Cảnh rất để ý thị trường Trung Quốc. Bây giờ anh ta muốn đưa Tiểu Mạt đến là muốn lót đường sẵn sao?

Quay trở về khách sạn lưu trú, Tô Cảnh liền gọi điện đến ký túc xá của Tô Mạt, anh ta nói với cô về chuyện bữa tiệc ở London vào thứ bảy tuần sau.

Tô Mạt cũng hứng thú nhưng cũng không dám đồng ý, dù sao cũng phải ra nước ngoài, cô chỉ nói mai sẽ gọi điện hỏi thầy, nếu được thì đi.

Sáng sớm hôm sau, Tô Mạt gọi điện thoại cho Cố Vọng Đình, kể tình hình cho ông ấy, kể cả chuyện tối hôm qua ăn cơm cùng Tô Cảnh và Tống Cẩm Chi, cũng báo cáo sơ qua về nội dung cuộc trò chuyện.

Cố Vọng Đình nghe xong, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Đi đi, nhưng cháu phải chú ý một chút, khi về thì viết báo cáo.”

Trước đây, Tô Mạt từng làm việc ở trung tâm ngoại thương, quen biết không ít thương nhân nước ngoài, lần này đi có thể làm quen thêm một số thương nhân Hoa kiều có uy tín. Mấy ngày trước ông ấy nói chuyện cùng anh trai, nói rằng chính sách cơ bản đã được quyết định, chờ thêm một thời gian họp bàn rồi sẽ công bố ra bên ngoài.

Khi quốc gia muốn thu hút đầu tư nước ngoài, Tô Mạt quen biết những người đó có thể sẽ giúp ích được phần nào.

Anh trai ông ấy làm việc bên cạnh lãnh đạo, ông ấy ít nhiều biết được rằng lãnh đạo muốn đi bước này phải đối mặt với áp lực rất lớn. Nếu đến lúc đó thành tựu không được như mong đợi, có thể cục diện khó khăn mới mở ra, sẽ bị phe đối lập gạt bỏ.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Tô Mạt lại gọi điện cho Tô Cảnh nói rằng cô có thể tham gia.

“Tiểu Mạt, cho anh biết số đo quần áo của em, anh sẽ cho người chuẩn bị quần áo cho em. Bữa tiệc đó khá trang trọng, mặc quần áo thường ngày không phù hợp.” Hơn nữa, đây là lần đầu tiên anh em họ xuất hiện ở một bữa tiệc quan trọng như vậy, đương nhiên không thể mất mặt.

“Vâng.” Tô Mạt định nói số đo, nhưng lại dừng một lúc hỏi: “Anh hai, bên đó có sườn xám không? Nếu tiện thì chuẩn bị cho em một bộ sườn xám nhé.”

“Có, đúng lúc bên này có thợ may giỏi, vậy buổi trưa anh sẽ cho người đến đo số đo cho em.”

Để may một bộ sườn xám đẹp, phải đo nhiều số đo, mẹ của Tô Cảnh thích mặc sườn xám, vì vậy anh ta cũng biết một ít. Tô Mạt chắc chắn không nói đúng chính xác số đo được, tốt nhất nên cho người đến đo.

“Vâng, cảm ơn anh hai.”

“Anh có việc nên phải đến trước, không chờ em để đi cùng được. Thứ bảy anh sẽ nhờ Cẩm Chi cho người đến đón em, bay sớm đến London, buổi chiều có buổi đấu giá, buổi tối mới là tiệc.” Tô Cảnh nói sơ qua về lịch trình.

“Vâng.” Tô Mạt ghi nhớ.

Gọi điện xong, Tô Mạt đi học.

Đúng thật buổi trưa có người gọi đến, hỏi địa điểm của cô, chưa đầy nửa tiếng, có một người phụ nữ trung niên rất thanh lịch đến lấy số đo cho cô và mang theo vài mẫu vải để cho cô chọn.

Phải công nhân, may đo riêng thật đặc biệt, để may một chiếc sườn xám phải đo tận ba mươi sáu chỗ. Trong khi đo, Tô Mạt trò chuyện với bà ấy, biết được bà ấy họ Chử, là hậu duệ của một nghệ nhân may sườn xám nổi tiếng.

Khi chọn vải, Tô Mạt nghe lời khuyên của bà Chử chọn gấm nhà Tống, hoa văn cũng mang đậm phong cách Giang Nam.

Xong việc, Tô Mạt lại học tập. Thời gian đi học trôi qua thật nhanh, thoáng chốc đã đến thứ sáu.

Trời gần tối, Tống Cẩm Chi gọi điện cho cô, nói rằng anh ta đã cho người đi lấy sườn xám, ngày mai bảy giờ sẽ có người đến trường đón cô, dặn cô chuẩn bị cho tốt.

Hôm sau, Tô Mạt đã chuẩn bị sẵn sàng, cô mang theo những thứ cần thiết, sắp đến giờ hẹn, cô ra cổng trường chờ.

Ngoài lái xe, người đến đón cô còn có một người đàn ông trung niên, tự giới thiệu là quản gia nhà họ Tống, ông ấy sẽ đưa Tô Mạt đến London.

Quản gia Tống rất quen thuộc với sân bay này, ông ấy nhanh chóng đưa Tô Mạt lên máy bay, chỉ hơn hai tiếng đã tới London.

Hai người đi taxi đến một khách sạn nổi tiếng ở địa phương, ở đó đã được đặt phòng, quản gia Tống đưa Tô Mạt lên phòng.

Chẳng mấy chốc, đã có người mang quần áo và trang sức Tô Mạt cần mặc đến. Ngoại trừ chiếc sườn xám đặt may, còn có một vòng tay bằng bạch ngọc, một đôi khuyên tai bằng bạch ngọc, một vòng cổ ngọc trai, một trâm cài tóc bằng ngọc bích và một đôi giày phù hợp.

Chất lượng trang sức đều rất tốt, mặc dù Tô Mạt không nghiên cứu nhiều về những món đồ cổ này nhưng vừa nhìn có thể thấy đó là những món đồ quý giá.

Tô Mạt cũng chuẩn bị sẵn một chiếc trâm ngọc để kết hợp, thấy Tôn Cảnh đã chuẩn bị hết, cô thầm thu lại chiếc trâm mình mang đến cất vào không gian.

Buổi trưa, quản gia Tống lại tìm một thợ trang điểm đến trang điểm cho Tô Mạt.

Dù sao Tô Mạt vừa từ trong nước đến, cô không muốn trang điểm quá cầu kỳ, sau khi bàn bạc với thợ trang điểm thì không trang điểm nữa, chỉ búi tóc đơn giản rồi cài chiếc trâm cài ngọc bích kia, còn vòng tay và khuyên tai thì không đeo.

Chiếc sườn xám cô đặt may là kiểu dáng dài, còn đi kèm một chiếc áo choàng, không mặc cũng không ảnh hưởng gì.

Khoảng hai giờ, Tô Cảnh đến đón cô, vừa thấy cô anh ta suýt hoa mắt.

Mặc dù biết Tô Mạt xinh đẹp, nhưng không ngờ cô lại hợp với sườn xám như vậy, trông cô như một tiểu thư phú quý bước ra từ vùng sông nước Giang Nam.

Nghĩ như vậy, Tô Cảnh lại thấy thiếu gì đó, nhìn kỹ mới phát hiện Tô Mạt không đeo trang sức mà anh ta chuẩn bị.

“Sao không đeo trang sức? Em không thích à?”

“Không phải, tất cả đều đẹp lắm, nhưng mà tình hình của em không thích hợp để đeo.”

Nghĩ đến tình hình trong nước, Tô Cảnh thở dài: “Anh cố ý những món đơn giản rồi, những thứ này thật ra không hề bắt mắt.”

“Nhưng không đeo cũng không sao, em gái anh trời sinh phú quý, không đeo những thứ tầm thường này cũng tỏa sáng.”

Tô Mạt mỉm cười, anh hai cũng là người biết nói chuyện.

Buổi đấu giá bắt đầu lúc hai giờ, ngay tại sảnh tiệc của khách sạn, khi hai anh em đến đã có khá nhiều người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-417.html.]

Tống Cẩm Chi cũng đã ở đó, khi thấy anh em nhà họ Tô, anh ra đã dẫn họ đến giới thiệu với một vài người bạn quen.

Tô Mạt cũng từng gặp một thương nhân nước ngoài mà cô đã quen ở trong triển lãm trước đây, bà Jones, là người đã tặng socola cho Tô Mạt trước đây.

Bà Jones nhìn thấy Tô Mạt, trợn tròn mắt: “Trời ơi, Keira, là cô sao?”

“Vâng, là tôi đây, lâu rồi không gặp, bà Jones.”

“Năm ngoái tôi lại đi triển lãm, nhưng nghe họ nói cô đã đi học đại học. Tôi còn tưởng cô học trong nước, không ngờ cô lại học ở Anh.” Bà Jones vô cùng vui vẻ, đưa cho Tô Mạt một tấm danh thiếp, bảo cô khi nào rảnh thì đến tìm bà ấy.

“Bà Jones, không phải, tôi học ở Đức…” Tô Mạt kể lại chuyện mình là sinh viên trao đổi ở Đức.

Bà Jones thấy rất tiếc: “Sao cô lại đi Đức, sang Anh tốt hơn, trường ở Anh cũng tốt hơn ở Đức nhiều…”

Tô Mạt mỉm cười, không trả lời.

Khi cô chọn tiếng Đức, cũng không phải chọn bừa. Ba mươi năm cải cách mở cửa, ngoài Nhật Bản, Đức là nước viện trợ kinh tế nhiều nhất cho Trung Quốc. Vài thập kỷ tới, ngành công nghiệp ở Đức và Trung Quốc sẽ liên kết chặt chẽ.

Hơn nữa Đức là cường quốc công nghiệp, đồng thời là tiêu chuẩn của ngành sản xuất công nghiệp, các ngành công nghiệp nặng phát triển như: điện tử, hàng không vũ trụ, ô tô, cơ khí chính xác, công nghiệp quân sự…

Cô tích lũy được nhiều mối quan hệ tốt, hiểu biết rõ, chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Tô sẽ thâm nhập vào lĩnh vực này.

Bà Jones nói chuyện một lúc lâu mới nhận ra: “Cô ở Đức nhưng sao lại đến đây?”

“Tôi đi cùng anh họ.” Tô Mạt kể chuyện cùng Tô Cảnh đến đây, rồi lại gọi Tô Cảnh đến giới thiệu với bà Jones.

Mấy người trò chuyện không lâu thì buổi đấu giá bắt đầu nên họ quay lại chỗ ngồi.

Tống Cẩm Chi nói nhỏ với Tô Cảnh: “Bà Jones đó xuất thân từ giới quý tộc, chồng bà ấy cũng là quý tộc, nghe nói là rảnh rỗi buồn chán nên mới ra ngoài làm ăn để g.i.ế.c thời gian.”

“Đừng thấy bà ấy làm ăn không lớn, nhưng bà ấy quan hệ rộng, quen biết nhiều người, nếu có bà ấy giật dây, có nhiều việc có thể tiết kiệm được kha khá thời gian. Nếu cậu có ý định phát triển sang châu Âu, thì có thể kết giao với bà ấy.”

Trong lòng anh ta cũng thầm nghĩ, Tô Mạt may mắn thật, ở trong nước cũng có thể làm quen với bà Jones.

Tô Cảnh gật đầu, đương nhiên phải kết giao, nhưng anh ta thực ra muốn phát triển trong nước hơn, nhưng phải nghĩ cách thuyết phục ông cụ.

Nói về bà Jones, bà ấy cũng là một người phụ nữ độc lập và kì lạ. Nhà bà ấy giàu có, làm kinh doanh cho vui, luôn làm theo ý mình, chỉ cần cái gì bà ấy không thích, thì bà ấy cũng không giả vờ, còn những gì bà ấy thích, bà ấy sẽ giúp đỡ hết sức.

Bà Jones đặc biệt thích những người phụ nữ độc lập có năng lực, nên bà có ấn tượng rất tốt về Tô Mạt.

Sau khi buổi đấu giá bắt đầu, Tô Mạt chăm chú theo dõi, trong lòng cũng đánh giá đại khái giá trị của đống đồ cất giữ trong không gian.

Buổi đấu giá lần này khá lớn, có rất nhiều người tham gia, các vật phẩm đấu giá bao gồm các bức tranh và đồ châu báu nổi tiếng của châu Âu, cũng có một số vật phẩm đấu giá từ Trung Quốc.

Trong đó, một bức tranh của một danh họa Trung Quốc đã được bán với giá ba trăm nghìn bảng Anh. Một chuỗi hạt bằng phỉ thúy băng chủng Mộc Na bốn mươi mốt viên được bán với giá cao năm trăm năm mươi nghìn bảng Anh; và một cặp vòng tay bằng ngọc Cao băng Dương Lục được bán với giá một trăm ba mươi nghìn bảng Anh.

Tô Mạt âm thầm đánh giá, cô có tổng cộng ba mươi hai bức tranh của danh họa trong không gian. Loại vòng tay bằng ngọc bích đó hình như có hai chiếc, nhưng cũng có khá nhiều loại vòng tay khác. Vòng tay thì nhiều hơn, có cặp và không có cặp, cộng lại ước tính có hai ba chục chiếc.

Với mức giá này, khi bán ra sẽ thu một khoản tiền hàng chục triệu không thành vấn đề. Giữ lại, chờ đến lúc cần số tiền lớn, lấy một số ra bán đấu giá.

Tô Cảnh thấy Tô Mạt theo dõi chăm chú, bèn nhỏ giọng hỏi: “Có thích gì không, nếu thích, anh sẽ đấu giá tặng cho em.”

Tô Mạt suy nghĩ một lúc rồi nói: “Không cần đâu, nhà em cũng có những thứ này, em chỉ muốn xem giá trị của chúng thôi.” Sau này có thể phải nhờ Tô Cảnh giúp đỡ bán đấu giá, không cần giấu giếm.

Tô Cảnh: …

Đúng rồi, cùng một nguồn gốc, nhà anh ta có những thứ này, nhà chú sao lại không có chứ.

“Em muốn mang đồ đến bán đấu giá à?” Tô Cảnh nhỏ giọng hỏi.

“Em có ý định này, làm ăn phải có vốn, đến lúc đó em sẽ bán một số loại kém chất lượng đi.”

Tiểu Mạt không có đam mê gì với đồ cổ, đồ cổ chỉ là thứ để chơi trong thời hưng thịnh, đến lúc loạn lạc, thứ không đáng giá nhất chính là chúng, thậm chí còn không bằng một bao gạo.

“Anh nghe ông nội nói, khi chúng ta ra đi, chú đã cho mang theo một số thứ, cần anh về giúp xử lý hay đổi thành tiền không?”

Mắt Tô Mạt sáng lên: “Vậy thì phiền anh hai rồi.”

Sắp đến thời kỳ cải cách mở cửa, muốn mở nhà máy thì không phải vài vạn tệ là có thể giải quyết được.

Sau buổi đấu giá, Tô Mạt trò chuyện thêm một lúc với bà Jones, sau đó mới cùng Tô Cảnh rời đi.

Buổi tối, anh em họ cùng Tống Cẩm Chi tham dự buổi tiệc.

Phong cách và ngoại hình của hai anh em nhà họ Tô xuất chúng, ăn nói lịch thiệp, có những quan điểm độc đáo về xu hướng phát triển hiện tại nên nhanh chóng hòa nhập với mọi người.

Cả hai anh em đều ăn ý không nhắc đến Tô Mạt là người đến từ Trung Quốc, mọi người đều nghĩ Tô Mạt giống như Tô Cảnh từ Mỹ đến.

Tống Cẩm Chi đứng bên cạnh quan sát luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Buổi tối, sau khi trở về khách sạn,anh ta lại đi tìm Tô Cảnh.

Tống Cẩm Chi là người đứng đầu mới của gia tộc, gia tộc lại hoạt động ở vùng xám, phải đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm? Điều đó khiến anh ta phải đa nghi, nếu không thì đã c.h.ế.t sớm từ lâu rồi.

“A Cảnh, cậu chắc chắn em gái cậu không có thân phận khác chứ?” Mặc dù họ đã đạt được một số địa vị nhất định khi phấn đấu ở bên ngoài, nhưng hoàn cảnh cũng không tốt như mọi người tưởng tượng, nhưng có chuyện gì xảy ra, những người bị hạn chế đầu tiên là họ.

Nếu còn dẫn theo một nhân vật nguy hiểm đi lang thang khắp nơi, chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?

Tô Cảnh bất lực: “Cẩm Chi, cậu đa nghi quá rồi.”

“Cậu thấy có nước nào phái gián điệp đến, chỉ ở lại một năm, suốt ngày ở trường học không?”

“Biết đâu người ta chỉ lấy cớ ở lại một năm, sau đó lại ở lại?”

“Không, người ta còn chờ về nước để phát triển lớn mạnh. Hơn nữa, gia đình, người yêu, con cái, bố mẹ đều ở trong nước, sẽ không ở lại.”

“Nhưng cậu không thấy em họ cậu quá bình tĩnh sao? Một người từ một quốc gia lạc hậu đến, dù có giữ bình tĩnh đến đâu, cũng sẽ không bình tĩnh đến vậy, trừ khi cô ấy được đào tạo chuyên nghiệp.”

“Triển lãm ở Trung Quốc mỗi năm hai lần, có bao nhiêu thương nhân nước ngoài tham gia? Nếu cô ấy không thể kiểm soát được những tình huống nhỏ này, thì làm thế nào để đàm phán và ký hợp đồng tại triển lãm? Giá trị giao dịch mà cô ấy đàm phán tại triển lãm luôn nằm trong top đầu.”

“Nói về đào tạo, cũng chắc là có, trước mỗi triển lãm ở Trung Quốc, những nhân viên công tác của đoàn giao dịch này đều được đào tạo kín trong nửa tháng.”

“Thật sao?” Tống Cẩm Chi không tin.

“Cẩm Chi, triển lãm lần sau cậu dành thời gian đi cùng tôi xem thử, Trung Quốc cũng không lạc hậu như cậu tưởng." Tô Cảnh bất lực.

Bản thân anh ta còn muốn nhờ nhà họ Tống quan tâm đến Tiểu Mạt, có lẽ là thôi, với tính cách đa nghi của Tống Cẩm Chi, đừng hại cô ấy.

Bình Luận (0)
Comment