Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 418

Ngày tiếp theo, Tô Cảnh và Tô Mạt cũng đến sân bay.

"Tôi không tiễn cô về nước Đức nữa, về đến nơi nhớ tự mình cẩn thận, có chuyện gì thì điện thoại cho tôi."

"Trước đây nói nếu có chuyện gì thì bạn có thể tìm nhà họ Tống, mấy ngày này tôi suy nghĩ, cảm thấy là thôi vậy. Bang xã hội đen người Hoa bên đó là do nhà họ Tống nắm quyền, việc làm ăn chưa chắc sạch sẽ hoàn toàn, bạn ít tiếp xúc với bọn họ vẫn tốt hơn. Tình hình trong nước cũng không mấy sáng lạn, dây dưa với bọn họ, nói không chừng sẽ tạo nên điều gì đó không có lợi, gây ảnh hưởng tới bạn."

"Được." Tô Mạt gật đầu.

Vốn dĩ cô cũng không nghĩ sẽ tìm người ta, vì cũng chẳng có tình cảm gì, chút ân tình đời trước thì sử dụng được bao lâu đâu.

Hơn nữa, bọn họ là do chính phủ phái đến, bên đó cũng có lãnh sự quán của nhà nước, có chuyện gì thì tìm thẳng bọn họ là được, không cần phải lãng phí ân tình.

Sau khi về đến trường, ngày hôm đó Tô Mạt đã viết một báo cáo chi tiết gửi cho thầy Cố.

Nội dung báo cáo, chủ yếu là liệt kê đại khái tình hình thương mại của người Hoa ở Châu Âu, bao gồm các ngành nghề của bọn họ. Cô suy đoán đại khái tình trạng tài sản của bọn họ. Thậm chí còn có một số người có tình cảm sâu đậm với nhà nước. Những người đó sẽ đồng ý bỏ vốn đầu tư trong nước, những điều này cô đều ghi chú rất rõ.

Sau khi Cố Vọng Đình nhận được thư, đọc xong thì cảm thán, chẳng trách Diệp Văn Tân đánh giá Tô Mạt cao như vậy, bởi cô rất hiểu cấp trên muốn biết rõ điều gì.

Cố Vọng Đình sắp xếp những tin tức liên quan, sau đó viết một báo cáo chi tiết gửi về nước.

Lúc mấy người Tô Mạt bận học tập, trong nước suôn sẻ, có những thay đổi rõ ràng.

Các tờ báo lớn bắt đầu đưa tin ví dụ như nuôi heo nuôi gà, trồng trọt hoa quả vân… vân… là lợi ích cao trong kinh tế, thổi ngọn gió ấm áp vào xã hội. Bởi vì những chuyện này ở những nơi khác là không thể nhắc đến, nên biết một khi nhắc đồng nghĩa cắt đi con đường chủ nghĩa tư bản.

Đồng thời, ở đời sau, thôn đứng đầu thế giới - đại đội Thôn Hoa Tây, cũng được đăng báo liên tiếp, toàn bộ sản nghiệp của đại đội là xưởng gia công kim loại cũng được báo nhắc đến. Vốn dĩ tình trạng lợi nhuận kinh tế xung quanh đại đội không vượt quá mươi ngàn, song, chỉ riêng năm đó lại kiếm được hơn ba mươi ngàn hơn.

Mà tài khoản tiết kiệm của ngân hàng đại đội đã có hơn một triệu.

Trong phút chốc, sự việc ấy đã làm xôn xao cả nước, tại thời kỳ những đại đội còn đang vùng vẫy chuyện ăn no mặc ấm, người ta đã có một triệu tiền tiết kiệm.

Một triệu! Là khái niệm gì chứ? Đại đội Hoa Tây chỉ có hơn ngàn người, một trăm nhân khẩu, tính bình quân thì mỗi hộ đều được chia sáu, bảy ngàn, đây là món tiền lớn biết bao!

Trong nháy mắt, sự việc này đã khiến dư luận nhốn nháo, từ “phát triển làng nghề” trở thành từ nóng nhất lúc bấy giờ, và trở thành trào lưu trong vài năm tới.

Nhiều cán bộ cơ sở nhạy bén đánh hơi được thì bắt đầu làm theo, mà một số đại đội có tầm nhìn xa thì đã xây xưởng từ sớm, cũng không tiếp tục "tổ chức ngầm" nữa, mà đã bắt đầu làm một cách quang minh chính đại.

Tiếp bước Hoa Tây, lại xuất hiện những đại đội tương tự, tuy lợi nhuận không bằng đại đội Hoa Tây, nhưng cũng đã vượt xa những đại đội khác.

Mọi người mới phát hiện, thì ra trong nước đã có không ít người tiên phong. Chỉ là, mấy chuyện này trước đây không dám để lộ, mà chỉ dám làm trong lén lút, bây giờ có thể ngang nhiên lên báo rồi, hơn nữa báo lên đầu bảng tin nhưng cũng không có bình luận ác ý gì.

Phong cách trong nước, thật sự đã bắt đầu thay đổi rồi.

Cũng cùng lúc đó, lãnh đạo quan trọng trong nước cũng bắt đầu đi thăm viếng các nước, đi xem thử sự cách biệt của những nước khác và nước Hoa, học tập phương pháp kêu gọi đầu tư thương mại.

Sự thay đổi trong nước bắt đầu được từ từ tiến hành một cách thuận lợi, các du học sinh được cử đi nước ngoài cũng đang ngày đêm ra sức học tập, mong có thể hoàn thành việc học càng sớm càng tốt rồi trở về phục vụ quê hương.

Đầu tháng 12, mười tám sinh viên du học ở trường ngoại ngữ thành phố Bonn cũng thuận lợi tốt nghiệp, đến báo danh tại trường đại học theo nguyện vọng.

Trường đại học hàng đầu - Đại học Munich, nơi được sắp xếp nhiều du học sinh nhất, tổng cộng có sáu người, cộng thêm ba người Tô Mạt, ở đó có tổng cộng chín du học sinh nước Hoa.

Sáu du học sinh này, phải đợi sau xuân mới nhập học, đến nơi, cũng giống như lúc bọn họ mới đi du học, trước tiên là tự học cơ bản một khoảng thời gian.

Cố Vọng Đình đưa bọn họ tới, đồng thời còn mang theo sấp thư dày cho ba người Tô Mạt.

Bốn tháng qua đi, cuối cùng cũng nhận được thư của người nhà, ba người đều nôn nóng mở thư ra xem.

Trong thư của Tô Mạt, có rất nhiều nét chữ khác nhau, dự là mỗi người viết một đoạn.

Đoạn đầu là của hai đứa con, nội dung nói gần đây bọn nhỏ học hành và luyện tập ra sao, và bọn nhỏ bảo mình rất ngoan, rất nghe lời, bảo Tô Mạt đừng lo lắng, bọn họ sẽ ngoan ngoãn đợi cô về.

Sau đó là vợ chồng Tô Đình Khiêm, trước tiên là nói việc làm ăn trong nhà, tháng 10 trong nhà sẽ mở thêm hai tiệm, trước mắt ở Quảng Châu đã có bốn tiệm, Thượng Hải có ba tiệm, lợi nhuận của các cửa tiệm này đều không tệ, bảo cô học hành không cần tiết kiệm, cần dùng tiền thì cứ dùng.

Cũng nhắc đến mấy ngày trước Lục Trường Chinh có gọi điện thoại về báo bình an, trước mắt vẫn ở tiền tuyến chưa về, có thể là sắp chiến tranh rồi. Còn nói tháng 11 Canh Trường Thanh cũng sẽ được điều về Quảng Châu.

Sau đó văn phòng đã lắp điện thoại, kèm theo số điện thoại trong thư, còn nói trong nước có thể rất nhanh sẽ mở gọi quốc tế dân dụng đường dài, đến lúc đó thì Tô Mạt có thể gọi thẳng về nhà rồi.

Tô Mạt cũng đoán ra được rồi, sau khi xác định được chính sách, dự là sẽ triển khai ngay thôi. Cuộc cải cách đã bắt đầu rồi, những cơ sở xây dựng tương ứng vẫn chưa theo kịp, đường dây quốc tế còn không mở, thì lấy ai đầu tư chứ?

Cuối cùng nói đến Tô Dịch Viễn, văn chương lai láng hỏi thăm Tô Mạt, cũng nói về công việc.

Tô Mạt trả lời từng người, sau đó nhờ thầy Cố gửi thư về nước.

Đợi sau khi sáu học sinh du học quen trường, mọi người lại bắt đầu vùi đầu học tập.

Ngày 18 tháng 12 năm 1978, là một ngày quan trọng, Phiên họp toàn thể lần thứ ba Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc khóa XI chính thức thông qua chính sách "Cải cách đối nội, mở rộng đối ngoại", sắp bắt đầu xây dựng xã hội chủ nghĩa đặc sắc của nước Hoa. Con tàu lớn nước Hoa rốt cuộc đã bắt đầu căng buồm ra khơi rồi.

Mà lúc đó, các du học sinh ở phương Tây, cũng bắt đầu chào đón kỳ nghỉ đầu tiên của bọn họ.

Đất nước phương Tây đều ăn mừng lễ giáng sinh, một ngày quan trọng như vậy, nhà trường sẽ cho nghỉ hai tuần, bắt đầu từ ngày 18.

Toàn bộ học sinh bản địa thường sẽ quay về nhà đoàn tụ với người thân, không khí nhà trường phút chốc im ắng hẳn đi, chỉ còn lại du học sinh và vài học sinh có trường hợp đặc biệt là ở lại trường, căn tin trường cũng đóng bớt chỉ còn lại một căn.

Những học sinh từ những nước khác tới, cũng ra ngoài chơi rồi, chỉ có chín sinh viên của nước Hoa, vẫn như bình thường, ai ai cũng sớm đi tối về, hận không thể ngủ luôn ở thư viện.

Felix thấy không ổn, ngay đêm Giáng sinh gọi bọn họ qua, bảo bọn họ dạo chơi trung tâm thành phố, trải nghiệm không khí lễ ở đây.

Thật ra mọi người đều là người trẻ tuổi, cũng thích não nhiệt, không ra ngoài chơi vì: Một, sợ không theo kịp học tập, nhân lúc người khác nghỉ hè, thì bản thân học thêm. Hai xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không có tiền.

Cuối cùng chín người kết thành một nhóm đến khu phố náo nhiệt, ngoài Tô Mạt, những người khác là lần đầu tiên nhìn thấy một cây thông Noel cao to được trang trí nhiều đèn nhiều màu sắc và túi quà.

Cửa hàng trên phố, không đóng cửa, toàn bộ đang phát khúc nhạc “Cây Giáng Sinh” của Đức để ăn mừng lễ. Ven đường còn có ca sĩ đàn hát nhạc dân ca, một nhóm người vây quanh im lặng lắng nghe.

Tất cả mọi thứ đối với bọn họ mà nói đều là những trải nghiệm mới lạ. Nghiêm túc so sánh với trong nước thì nhìn nơi này thực sự vừa tự do vừa hạnh phúc…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-418.html.]

Có không ít người bị ảnh hưởng tâm lý luôn cảm giác bản thân hoàn toàn xa lạ với nơi này, sinh ra sự bứt rứt và bất an một cách khó hiểu.

Tô Mạt tay trong tay cùng đi với Kiều Hoa Thanh, rất nhanh đã nhận cô ấy suy sụp, cô nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì, em chỉ cảm thấy có chút đau lòng.” Kiều Hoa Thanh lắc đầu, lát sau lạ không nhịn được hỏi: “Chị Tô, chị nói trăm họ ở đất nước chúng ta tới bao giờ mới có thể sống cuộc sống như thế?”

“Mười mấy hai mươi năm nữa.” Cuối thập niên tám mươi đầu thập niên chín mươi, cuộc sống tại đa số thành phố đã biến đổi lớn.

“Có thật không?” Kiều Hoa Thanh có chút không chắc chắn.

Kiều Hoa Thanh chọn học xã hội học, khoảng thời gian này cô ấy biết không ít chuyện dân sinh kinh tế của phương Tây, càng hiểu càng cảm thấy chặng đường phía trước nặng nề và khó khăn.

Hiện giờ ở trong nước, công nhân có thể nhận bốn mươi, năm mươi đồng tiền lương cũng đã rất vui vẻ. Nhưng ở đa số các quốc gia phương Tây, lương tháng của công nhân đều hơn một nghìn, ở nước Mỹ còn có lương tháng đến hai, ba nghìn. Một tháng của người khác đã bằng một năm bọn họ kiếm.

Trong nước, nhà có đài tivi cũng đã được coi là gia đình sung túc. Nhưng ở bên này, mỗi gia đình đều có tivi điện thoại tủ lạnh máy giặt quần áo.

Cô nhớ khoảng thời gian trước còn hỏi chuyện học sinh làm thêm ở tiệc đứng, bọn họ mới làm được hai đồng Mác, một lần làm bốn tiếng, một tuần đi làm thêm ba ngày thì một tháng có thể nhận được ít nhất chín mươi sáu đồng Mác tiền phí đi làm thêm. Học sinh đi làm thêm mà thu nhập còn lớn hơn so với tiền lương của đa số công nhân trong nước.

Chênh lệch lớn như vậy, bọn họ thực sự có thể đuổi kịp rồi vượt qua hay sao?

Kiều Hoa Thanh nghĩ vậy, cô liền nói nghi vấn trong lòng mình ra.

“Quốc gia phương Tây phát triển sớm hơn chúng ta mấy thập niên, đương nhiên không dễ dàng vượt qua như vậy, trên đời nó có chuyện chạm một cái là thành, nhưng cũng không thể vì chênh lệch lớn mà không làm. Em càng không làm thì chênh lệch lại càng lớn.”

“Lãnh đạo của chúng ta là người có trí tuệ to lớn, những vấn đề này bọn họ đều biế cả. Chúng ta có lòng tin với bọn họ, tin là bọn họ sẽ lãnh đạo chúng ta đi tới con đường rộng mở hơn.”

“Đất nước chúng ta nghèo là vì trước kia không phát triển kinh tế. Một khi mở cửa phát triển thì tăng tốc tương đối kinh người, đất nước chúng ta một trăm triệu người, nếu như mọi người cùng vặn thành một sợi dây thừng thì năng lực sản xuất tương đối kinh người. Cùng lắm là mấy thập niên có thể đuổi kịp rồi.”

“Chị Tô, chị có lòng tin vậy sao?”

“Đương nhiên!” Tô Mạt gật đầu, cô tới từ thế giới sau này, cô biết bọn họ làm được.

Kiều Hoa Thanh nhìn dáng vẻ bừng bừng tự tin của Tô Mạt, cô ấy âm thầm phê bình mình tư tưởng không đủ chín chắn tích cực, sao gặp phải một vài vấn đề đã sinh ra suy nghĩ muốn rút lui.

Lúc trước kháng chiến gian nan như vậy nhưng các bậc tiên liệt không phải cũng dùng m.á.u thịt của chính mình để chắp ra một tương lai hòa bình ổn định cho trăm họ hay sao.

Hồng quân hành quân mười vạn dặm còn có thể gặp nhau, tình hình đã tốt hơn lúc ấy rất nhiều, chẳng lẽ còn có thể khó khăn hơn cả lúc ấy hay sao?

Đoàn người lại tiếp tục đi dạo một lúc, cuối cùng tìm một quán café uống ly café rồi quay lại trường học.

Sau đó lại là học tập ngày qua ngày, bề ngoài mọi người có vẻ không có gì bất đồng, còn trong lòng có những suy nghĩ khác không thì cũng chỉ có mình họ biết.

Kỳ nghỉ thoáng qua rồi biến mất, bắt đầu vào năm 1979.

Theo cơn gió cải cách mở cửa càng thổi càng nóng, trong nước cũng bắt đầu phát sinh những biến hóa long trở lở đất. Chuyện “lông gà đổi đường” tồn tại trong trí nhớ của phần lớn người cao tuổi lại một lần nữa tỏa sáng với diện mạo mới.

Năm cũ vừa qua, có một áng văn được đặt tên là “Tiếng trống lắc lông gà đổi đường lại vang lên” được phát hành trên báo chí. Truyện kể nhân vật chính dựa vào mấy chục ngày tết để thu mua lông gà, heo, dê, vịt, xương cùng với những thứ phế phẩm khác, thu được hơn ba trăm đồng thuần lợi nhuận.

Sau khi áng văn này được xuất bản đã có cuộc tranh luận, người cho là tốt, người cho là không tốt, nói lông gà đổi đường không tuân theo chính sách của đất nước, bị quy về hành vi đầu cơ trục lợi, cần phải phê bình nghiêm khắc.

Mọi người tranh luận ồn ào, người sáng mắt thấy được cơ hội, người đỏ mắt thì tiếp tục nhảy lên nhảy xuống.

Cuối tháng 1 lại có tin tức truyền ra nói nhà nước quyết định thành lập khu công nghiệp đầu tiên mở cửa với bên ngoài tại Xà Khẩu Quảng Đông – khu công nghiệp Xà Khẩu.

Nhất thời gió dội mây vần.

Trung tuần tháng 2, sau tuyên ngôn “Quyết không thể nhịn”, chiến tranh vẫn còn giằng co. Các nước trên thế giới đều chú ý quan sát ỹ, ngay cả truyền thông nước Đức cũng hiếm khi thấy báo cáo hàng ngày như lúc này.

Tô Mạt cũng theo sát hàng ngày, Lục Trường Chinh và Tô Dịch Sâm vẫn đang ở chiến trường.

Tháng 3, Tô Mạt nhận được tin tức đường dây dân sự quốc tế giữa Trung Quốc và Đức đã được khai thông, lúc này Tô Mạt đi hỏi xem gọi điện thoại về nước như nào, thu lệ phí liên quan, trước mắt được định giá một phút mười đồng Mác.

Mặc dù đắt nhưng thỉnh thoảng gọi lần thì vẫn được.

Tô Mạt tính toán thời gian, gọi điện vào lúc trong nước đang vào khoảng tám, chín giờ tối.

Người nhận điện thoại là Tô Đình Khiêm, nghe thấy con gái gọi tới vui vẻ không thôi. Nhưng tiền điện thoại đắt, mọi người cũng chỉ nói tóm tắt, mỗi người nói đôi câu, nghe tiếng được tiếng mất trong điện thoại để an ủi nhớ nhung.

Có điều cũng may là chuyến bay nối giữa hai nước được khai thông, sau này gửi thư cũng dễ dàng hơn.

Cuối tháng ba, Tô Cảnh một lần nữa tới Châu Âu lại đến trường tìm Tô Mạt. Anh ta mang tới cho cô một tấm phiếu gửi tiền 150 vạn đô la, là tiền xử lý đống đồ kia.

Ban đầu, những thứ Tô Trọng Lê để mang ra ngoài vốn cũng không nhiều, chủ yếu là vì hỗ trợ gửi bù tiền cho Tô Trọng Thanh, bây giờ có thể bán được nhiều tiền như vậy vẫn là do kinh tế mấy năm nay tốt, đồ cổ tăng giá trị.

Tô Mạt cũng không ngờ lại có nhiều như vậy, có khoản tiền này sau khi về nước làm gì cũng coi là dễ dàng hơn.

Để bày tỏ lòng cảm ơn, Tô Mạt mời Tô Cảnh tới phố người Hoa ăn một bữa.

Đang lúc ăn cơm, hai anh em lại nhắc tới chuyện trong nước cải cách mở cửa, Tô Mạt hỏi Tô Cảnh đã chuẩn bị thế nào, cô thấy Tô Cảnh rất muốn phát triển trong nước.

“Có chút trở ngại, đoán là phải đợi qua một thời gian ngắn nữa.” Tô Cảnh than thở, trong mắt có chút mệt mỏi.

Không chỉ có bác cả mà ngay ông nội cũng có thành kiến hơi sâu với bên đó, họ không đồng tình lắm, vẫn muốn phải triển việc làm ăn bên Châu Âu hơn.

Nhưng bên Châu Âu nơi có thể chiếm cũng đã bị mọi người chiếm hết, cướp bánh ngọt từ miệng người khác nào có dễ dàng như vậy?

Còn trong nước là một thị trường hoàn toàn trống rỗng, chỉ cần giai đoạn trước chịu nhẫn nhịn thêm ít ngày là có thể kiếm được nhiều tiền, cần gì phải khổ cực tranh cướp với người khác?

Đáng tiếc anh ta vừa mới cầm quyền, chức vị cũng chưa ổn định, bác cả hận không lấy được điểm xấu của anh ta để kéo anh ta xuống.

Anh ta cũng chỉ có thể theo ý của mọi người trước, nhưng nếu anh ta phải buông tha như vậy thì lại không cam lòng.

Vì vậy cần nghĩ phương pháp mới.

“Tiểu Mạt, anh có chút việc làm phiền em…”

Bình Luận (0)
Comment