Hai tháng sau khi du học, Tô Mạt ra khỏi trường, đi thực tập tại một xí nghiệp nổi tiếng, học cách thức quản lý tiên tiến của họ, cũng thu hoạch được kha khá kinh nghiệm.
Thời gian như chó chạy ngoài đồng, mới đó đã đến cuối tháng tám, đã đến lúc mười sinh viên trao đổi về nước.
Lúc về nước, trong mười sinh viên trao đổi chỉ có sáu người quay về, còn bốn người thấy mình chưa học được mấy nên xin về nước sau, tiếp tục ở lại thêm một năm nữa để học tập, năm sau sẽ đi cùng đoàn du học sinh khác về.
Trong số đó có Bùi Minh Huy.
Nay hai nước đã có đường bay thẳng, không cần phải quá cảnh ở Paris nữa, mọi người có thể ngồi máy bay ở Bonn bay thẳng về Bắc Kinh.
Trải qua chuyến bay hơn mười tiếng, mọi người đã về đến Bắc Kinh.
Lúc đi qua sân bay mới xây, mấy người đi tham quan một lúc, trên đường thấy mấy người đang vẽ tranh tường, bức tranh có màu sắc rực rỡ, khác hẳn với phong cách vẽ của trong nước, thế là đoàn người dừng bước lại ngắm tranh.
Tô Mạt ngắm nghía một lúc, cô nhớ mang máng là từng có một số bức tranh treo ở sân bay bị chỉ trích, hình như bên trên có vẽ mấy người phụ nữ khỏa thân, không biết có phải là bức tranh mấy người kia đang vẽ không.
Lúc này, có người họa sĩ thấy họ cứ đứng ở bên ngoài mãi không chịu đi thì đến hỏi họ xem có chuyện gì không.
Cố Vọng Đình tươi cười: “Đây là các du học sinh từ Đức về, hôm nay là ngày chúng tôi về nước. Nghe nói đất nước đã cải cách mở cửa, nên thấy mọi người đang vẽ mới đứng lại xem chút.”
“Mọi người vẽ rất tuyệt, thật đấy.” Cố Vọng Đình nói, đây mới là dáng vẻ mà một bức tranh nên có, không hề để văn hóa mấy nghìn năm của Trung Quốc bị chôn vùi, nhưng những lời phía sau thì ông ấy không nói ra.
“Đúng đấy, cởi mở hơn rồi, mọi thứ cũng ổn hết rồi.” Họa sĩ nở nụ cười xán lạn: “So sánh bức tranh này của chúng tôi với bức ngoài kia thì sao?”
Có một bức tranh trên tường đã sắp hoàn thành, có thể nhìn ra được hiệu quả tổng thể. Người ta hay nói châu Âu là thiên đường của nghệ thuật, thế thì để mấy người vừa từ châu Âu về bình phẩm cho họ vài câu.
“Đẹp lắm, không hề kém cạnh với bức ngoài kia.” Cố Vọng Đình dành cho họ một đáp án chắc nịch.
Sau khi người họa sĩ đó nhận được đáp án thì mỉm cười quay lại vẽ tiếp, còn đoàn người thì nhìn ngắm thêm lúc nữa mới rời đi.
Còn Tô Mạt đã thầm khẳng định đây chính là bức tranh đã nhận nhiều chỉ trích. Nghe nói là sau khi bức tranh được hoàn thành đã bị rất nhiều người trong nước phê phán, sau đó sân bay đành phải làm một ngách tường giả để che lại, từ đó đã mười năm trôi qua.
Đoàn người đi đến khách sạn để nghỉ ngơi một đêm cho hết cảm giác lệch múi giờ trước, hôm sau mới đi đến c bộ ngành liên quan để báo cáo quá trình học tập suốt một năm.
Sau đó lại đi chia sẻ kinh nghiệm và những chuyện cần chú ý khi học ở nước ngoài cho đoàn du học sinh chuẩn bị được cử đi học.
Sáng hôm nay, Tô Mạt đang múa bút thành văn trong khách sạn để hoàn thành tổng kết, đợi lát tập hợp lại rồi nộp lên nữa là cô có thể về Quảng Châu rồi.
Lúc cô đang viết chợt nghe thấy có người gõ cửa, hình như còn nghe loáng thoáng thấy tiếng của Lục Tiểu Lan.
Tô Mạt mở cửa ra xem, thoáng chút kinh ngạc: “Tiểu Lan, Chí Thành, sao hai em lại biết chị ở đây?”
“Chị dâu ba, cuối cùng chị cũng về rồi!”
Hai người đồng thanh.Tô Mạt liếc nhìn chiếc bụng đã nhô ra của Lục Tiểu Lan, vội vàng đưa hai người vào trong phòng.
“Hôm qua tôi gọi điện cho cha, ông ấy bảo cô ở đây. Lâu lắm rồi Tiểu Lan chưa được gặp cô nên sáng ra đã đòi đi thăm cô.” Đinh Chí Thành giải thích.
Sau khi Tô Mạt quay về có gọi điện cho Quảng Châu và nhà họ Lục, thông báo với họ chuyện cô về nước.
“Chị dâu ba, chị đã đến Bắc Kinh rồi mà sao không liên lạc cho em.”
Cô ấy và chị dâu ba đã không liên lạc gì suốt một năm nay, cô ấy thực sự rất nhớ chị dâu, nếu hôm qua Chí Thành không nói chị dâu đang ở đây thì không biết bao giờ mới đợi được cô về Quảng Châu mà gặp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-419.html.]
“Chị nghe mẹ nói em được phân công đến Đường Thị dạy học, chị còn tưởng em đang ở Đường Thị.”
Chuyên ngành Lục Tiểu Lan học đã tốt nghiệp vào đợt tháng bảy, móc nối thêm ít quan hệ nên được phân công đến một trường cấp ba tại Đường Thị dạy văn.
“Chưa khai giảng mà, nên em đến Bắc Kinh đợi, vài hôm nữa mới đi Đường Thị.” Lục Tiểu Lan giải thích.
“Em ấy, có thai mà còn chạy khắp nơi thế à. Sao rồi? Có phản ứng gì không? Có mệt không?” Tô Mạt hỏi.
Lục Tiểu Lan đã mang thai được năm tháng, khi Tô Mạt gọi điện về thì biết được tin từ Lý Nguyệt Nga.
Lục Tiểu Lan mang thai làm Lý Nguyệt Nga vui gần chết, giáng cho ai kia một cái tát vang trời, giờ ai mới là người không sinh được đã là chuyện rõ mười mươi.
Lục Tiểu Lan mỉm cười, gương mặt ngập tràn hạnh phúc của người mẹ: “Bé nó ngoan lắm, không quấy gì cả.”
“Thế vẫn phải chú ý chút.”
“Đúng thế, tôi cũng nói với cô ấy thế, bảo cô ấy ở lại Đường Thị đi, tôi rảnh cái là đến thăm cô ấy liền, nhưng cô ấy cứ cố chấp đến đây chịu khổ với tôi cơ.” Đinh Chí Thành thốt ra những lời ai oán với vẻ hạnh phúc.
“Ơ kìa, không phải anh đang vội đến công trường à, mau đi đi chứ, đừng có làm phiền em nói chuyện với chị dâu ba.” Lục Tiểu Lan khó chịu, vội vàng đuổi Đinh Chí Thành đi để anh ấy bớt cướp lời của cô ấy.
Tháng chín này là Đinh Chí Thành sẽ lên năm bốn đại học, anh ấy học ngành kiến trúc, dạo này phải chạy đến công trường thường xuyên. Sau khi cải cách mở cửa, có nhiều nơi ở Bắc Kinh bắt đầu khởi công, ngành của Đinh Chí Thành như diều gặp gió.
“Được, thế anh đi trước đây, em ở lại với chị dâu nhé, đợi nào anh tan làm sẽ đến đón em. Em đừng chạy nhảy lung tung một mình đấy nhé.” Đinh Chí Thành dặn dò.
“Biết rồi, anh mau đi đi.” Lục Tiểu Lan trách cứ.
Đinh Chí Thành lại quay sang nói vài câu với Tô Mạt rồi mới ba chân bốn cẳng rời đi.
Sau khi anh ấy đi, Tô Mạt bắt đầu trêu chọc Lục Tiểu Lan: “Ôi kìa cái mùi tình yêu, chị nhìn mà thấy ghen tị luôn ấy.”
“Làm sao bằng chị với anh ba được.”
“Được, chị đi một năm mà anh ba nhà em có viết cho chị bức thư nào đâu, chị sắp quên anh ấy trông như thế nào rồi đây này.” Tô Mạt tỏ vẻ tức giận.
Mặc dù Lục Trường Chi không viết thư cho cô nhưng có gọi điện thoại ba, bốn lần.
“Chị dâu ba, anh ba không cố ý đâu. Đợt đầu năm anh ấy phải đánh nhau với nước khác, anh ba ở tiền tuyến suốt, năm nay còn chưa về nhà lần nào.” Lục Tiểu Lan vội vã nói đỡ cho anh nhà mình.
Cô ấy không muốn tình cảm của anh ba với chị dâu rạn nứt đâu.
“Chị biết mà, có trách anh ấy đâu.” Tô Mạt cười: “Em ngồi nghỉ chút đi, để chị viết xong tổng kết đã, lát nữa phải nộp rồi.”
“Ấy, được, chị cứ bận trước đi.” Lục Tiểu Lan vội ngồi qua một bên, tỏ ý sẽ không làm phiền cô đâu.
Đợi khi Tô Mạt viết xong tổng kết, hai chị em mới bắt đầu tíu tít.
Lục Tiểu Lan hỏi Tô Mạt rất nhiều chuyện khi du học ở nước ngoài, trong lòng vừa khâm phục vừa tự hào, cũng có phần ngưỡng mộ. Không biết cô ấy có cơ hội ra nước ngoài mở mang kiến thức không.
Hỏi han xong, Lục Tiểu Lan lại nói chuyện gia đình với Tô Mạt.
“Em không ngờ là Quốc Đống và Ái Cần đều thành mầm non học tập hết rồi. Từ khi lên trung học là đợt thi nào cũng đứng trong top năm toàn trường, đợt thi cuối kỳ lần này, Quốc Đống được hạng nhất, còn Ái Cần được hạng ba.”
“Cha em vui lắm, còn lén lút nói với em là có vẻ nhà họ Lục nhà ta sắp có thêm sinh viên đại học rồi.”
“Còn có Lý Xuân Thảo cũng giỏi lắm, nghe nói năm đầu trung học con bé đứng hạng nhất, chị dâu ba nhìn người chuẩn thật đấy.”