Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 420

Tô Mạt im lặng nghe, thỉnh thoảng lại hỏi vài câu.

Nói được lúc lại nhớ đến Lục Phượng Cần, thế là Tô Mạt hỏi thăm một câu, dù sao Lục Phượng Cần cũng đi lính hai năm, chắc là được phép nghỉ về thăm nhà rồi.

“Chưa có về, hai tháng trước có gọi điện thoại về, nói đang ở vùng núi hẻo lánh. Nghe mẹ nói thì chị dâu cả không được vui lắm, nhưng bị anh cả nói cho một trận nên không dám nói gì nữa.” Lục Tiểu Lan bĩu môi.

“À, đúng rồi, không phải cải cách mở cửa rồi sao, nên là trạm tín dụng của công dã đang tuyển người. Anh cả em thi đậu rồi, giờ đã thành nhân viên chính thức của xã tín dụng, nghe mẹ nói, lương tháng được 33 tệ đấy.”

“Thế sao, thế thì mừng cho anh cả với chị dâu quá, giờ là thành gia đình công chức rồi đấy.” Tô Mạt nói.

Giờ hai người nhà anh cả đã có công việc, nhà anh hai chỉ có một người có việc, thế lại mất cân bằng, không biết sau này có cãi nhau không.

“Đúng đấy, nhưng mà anh hai cũng thăng chức rồi, làm quản lý của xưởng gia công, lương tháng tăng lên 45 tệ rồi.”

Tô Mạt: … Ờm, thế là cô lo lắng hơi sớm rồi, tăng lương lên thì hai bên lại về thế cân bằng. Với điểm công tác của đại đội thôn Lục Gia, kiểu gì Lục Quế Hoa cũng kiếm được 12 tệ một tháng.

“Thế không phải là cha sẽ vui lắm sao, được uống thêm hai đồng rượu còn gì.” Tô Mạt cười.

“Đúng đấy, cha vui lắm.”

Nhưng Lục Tiểu Lan không nói về việc cô ấy cảm thấy chuyện anh cả, anh hai có thể thăng chức, rất có thể là do người ta nể mặt anh ba, chị dâu ba. Dù sao trong cùng một nhà mà có cả sĩ quan với hai sinh viên đại học, anh ba thăng chức lên làm sư đoàn trưởng, chị dâu ba lại ra nước ngoài du học, còn cô ấy thì tái hôn với một sinh viên đại học.

Mấy người trong công xã cũng có mắt, thấy nhà họ sắp một bước lên mây nên phải làm chút gì đấy lấy lòng.

Song tất cả chỉ là suy đoán của cô ấy, không tiện nói cho người khác.

Buổi trưa, hai chị em đến nhà hàng quốc doanh gần đấy gọi hai món. Lục Tiểu Lan tranh trả tiền, nói cô ấy đã có công việc rồi, tháng sau là đi làm, mỗi tháng được tận 52 tệ.

Tô Mạt nghe thấy thế thì trong lòng thoáng chút hụt hẫng. Một sinh viên đại học mà tốt nghiệp xong cũng chỉ được mỗi 52 tệ, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Lục Tiểu Lan có vẻ rất hài lòng với số tiền lương này.

Quốc gia, vẫn còn nghèo lắm!

Vẫn may trong thời kì này mọi người vẫn chưa nhìn thấy được sự cách biệt giữa nước mình với các nước khác, nếu không rất nhiều người sẽ mất đi dũng khí tiến về phía trước.

Sau khi ăn cơm xong, hai người đi đến trung tâm thương mại bên cạnh.

Tô Mạt về được mấy hôm, hôm nào cũng tối mặt tối mày với đống báo cáo, không có thời gian rảnh để đi dạo phố, đúng lúc nhân cơ hội này đi dạo vài vòng, xem sau khi Bắc Kinh cải cách mở cửa có những thay đổi gì.

Do chịu ảnh hưởng của tuần lễ thời trang tháng ba của Pierre Cardin, số lượng đồ may sẵn trong trung tâm thương mại Bắc Kinh đã tăng lên rõ rệt, bên cạnh đó không chỉ màu sắc sặc sỡ hơn mà cả kiểu dáng cũng mới mẻ hơn hẳn.

Còn những phương diện khác không có thay đổi gì quá đặc biệt, nhưng một số cửa hiệu lâu đời cũng âm thầm sống lại. Ví dụ như quán vịt quay Toàn Tụ Đức, trước đây được xếp vào “Tứ Cựu”, giờ nó đã mở cửa trở lại ở Hòa Bình Môn.

Hai chị em đi dạo cả chiều mới quay về khách sạn.

Chạng vạng, lúc Đinh Chí Thành đến đón vợ, ba người gọi xe đi đến Toàn Tụ Đức, thưởng thức một bữa vịt quay.

Hôm tiếp theo, sau khi Tô Mạt xác nhận không còn chuyện gì khác thì thu dọn hành lý, đi ra sân bay mua vé máy bay quay về Quảng Châu.

Sau khi cải cách mở cửa và quyết định đặc khu kinh tế, vì Quảng Đông có ba đặc khu kinh tế, nên giờ số lượng chuyến bay giữa Bắc Kinh và Quảng Châu tăng lên đáng kể, cả sáng lẫn chiều đều có chuyến bay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-420.html.]

Sau khi mua vé xong, Tô Mạt ngồi ở sân bay gọi điện về cho gia đình, thông báo là hôm nay mình sẽ về.

Tô Mạt đi chuyến bay lúc hai giờ chiều, chuyến bay không có nhiều hành khách lắm. Hiện giờ thì hàng không vẫn chưa quy về dân dụng, thế nên chỗ ngồi không chia ra làm khoang hạng nhất và khoang phổ thông, tất cả chỗ ngồi đều ngang giá, mua xong rồi ngồi theo số là được.

Sau khi Tô Mạt ngồi xuống thì phát hiện bên cạnh mình là một chú trung niên mặc vest, người ấy đang đang đọc một cuốn sách kinh tế viết bằng tiếng Anh. Tô Mạt thấy người này quen quen nên liếc nhìn thêm vài lần.

Dường như người đàn ông phát hiện ra ánh nhìn của Tô Mạt nên ngẩng đầu lên nhìn, vừa ngước lên thì thấy Tô Mạt, hai người đều tỏ vẻ kinh ngạc.

“Ông Hoắc, không ngờ lại gặp được ông ở đây.” Tô Mạt cười nói.

Ông Hoắc này là một doanh nhân yêu nước, theo sử sách, sau khi cải cách mở cửa ổn định, ông ấy đã đưa mười ba triệu rưỡi đô la về đầu tư cho quốc gia.

“Tôi cũng không ngờ có thể gặp được cô Tô, đúng là trùng hợp quá. Cô đi đâu về thế?”

“Năm ngoái tôi đi học trao đổi bên liên bang Đức, vừa mới về.”

“Cũng tốt, người trẻ phải ra ngoài thăm thú nhiều vào, để biết được thế giới này rộng lớn đến nhường nào, như thế mới có động lực.” Ông Hoắc nói.

Vì hai người quen nhau nên đã nói chuyện cả dọc đường.

Qua cuộc nói chuyện, Tô Mạt được biết lần này ông Hoắc về là để chuẩn bị đầu tư xây dựng một khách sạn năm sao ở Quảng Châu, kết quả khó khăn chồng chất, muốn mua tài liệu gì là phải chạy đi mấy chục cái đơn vị, lật mấy chục chồng sổ sách, do đó hiệu suất rất thấp.

Lần này ông ấy về Bắc Kinh là để nhờ các cơ quan liên quan ra quyết định.

“Phiền lắm, nếu mà ở Hồng Kông thì đâu có nhiều thủ tục thế. Hiệu quả làm việc quá thấp. Quốc gia muốn cải cách mở cửa thật thì phải giản lược những thủ tục cần thiết lại, nếu không nước ngoài đầu tư vào, đi làm thủ tục hai lần là co giò bỏ chạy hết.” Ông Hoắc hơi bất đắc dĩ.

Do chịu ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của cha mẹ nên ông ấy có tình cảm rất sâu đậm với tổ quốc, nếu không khi quốc gia vừa ra chính sách đầu tiên, ông ấy đã không vác cả nửa gia tài đến giúp sức. Nhưng thái độ làm việc của các cơ quan liên quan thực sự khiến ông ấy phải lên án.

“Giờ mà có cái công ty đại lý thì hay rồi, đưa hết thủ tục cho người ta là xong, tôi thà trả thêm tiền còn hơn.” Ông ấy không muốn tiếp xúc với mấy người ngu xuẩn thêm chút nào nữa.

Người nói vô ý nhưng người nghe có lòng, Tô Mạt nghe thấy thế thì hai mắt sáng rỡ.

Công ty đại lý, cô làm được mà!

Nhà họ Tô kinh doanh bao nhiêu năm nên vẫn có chút quan hệ. Sau này sẽ có nhiều vốn nước ngoài rót vào hơn, mà mấy doanh nghiệp nước ngoài này lại không hiểu được môi trường dựa vào quan hệ của Trung Quốc, nhưng nếu chỉ cần trả ít tiền là có thể rảnh việc, cũng nâng cao hiệu suất công việc, chắc họ sẽ rất sẵn lòng.

Trước khi quy định cho các thị trường ở Trung Quốc được hoàn thiện, ngành này vẫn làm được tầm chục năm.

“Ông Hoắc, nếu cần gì thì ông cứ nói, nhà tôi cũng có chút quan hệ, có gì giúp được thì chắc chắn tôi sẽ giúp.” Tô Mạt nói.

Sau đấy cô lấy ra một quyển sổ ghi số điện thoại từ trong túi bên người, tiếp đó xé ra một tờ rồi viết số điện thoại nhà mình lên.

“Đây là điện thoại nhà tôi, ông cần thì cứ gọi.”

Ông Hoắc tưởng Tô Mạt chỉ nói khách sáo thôi, nhưng không ngờ cô đã ghi số điện thoại ra, thế nên ông ấy cũng rút ra một tờ danh thiếp đưa cho Tô Mạt.

“Đây là địa chỉ phòng làm việc ở Quảng Châu của tôi, bao giờ có thời gian rảnh, hoan nghênh cô Tô đến tham quan.”

“Được.” Tô Mạt nhận lấy danh thiếp của ông ấy, tươi cười hớn hở.

Đợi khi thành lập được công ty, nói không chừng ông đây sẽ là khách hàng đầu tiên của họ.

Bình Luận (0)
Comment