Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 421

Tô Dịch Viên lái chiếc xe được cấp cho Tô Đình Đức để đi đón Tô Mạt.

Ông Hoắc là đến Bắc Kinh để tìm lãnh đạo nên không đưa theo hành lý, vừa xuống máy bay đã nói lời tạm biệt Tô Mạt.

Tô Mạt đứng đợi lấy hành lý mất một lúc, sau khi ra ngoài đã thấy Tô Dịch Viễn ăn mặc đầy chững chạc, đúng chất con cái công chức, áo sơ mi trắng, quần Âu màu đen, chân thì đi giày da đen, tay cắp theo cặp tài liệu, đứng ở trước cửa chờ cô.

Thấy Tô Mạt đi ra, Tô Dịch Viễn nở nụ cười xán lạn: “Em gái!”

Tô Mạt bước nhanh về phía anh ta, tươi cười đáp lại: “Hôm nay anh hai ăn mặc trông đẹp trai ghê.”

“Ha! Mấy tháng nay có nhiều công ty bên Hồng Kông đến Quảng Châu lắm, mấy người nó toàn mặc thế này, chúng ta không thể tụt hậu được!” Tô Dịch Viễn cười ha hả, vừa nói vừa cầm lấy hành lý của Tô Mạt.

Năm nay Tô Dịch Viễn đã tốt nghiệp, nhưng anh ta không làm công việc gia đình sắp xếp mà muốn dốc sức kinh doanh. Mấy năm nay Tô Đình Đức đã thấy rất rõ quốc gia muốn chú trọng phát triển kinh tế, thế nên không ngăn cả Tô Dịch Viễn.

Trên đường về nhà, hai anh em nói về rất nhiều chuyện liên quan đến kinh doanh, chủ yếu là Tô Mạt chia sẻ những gì mình thấy và học được ở bên Đức, thêm vào đó là những suy nghĩ của cô về tương lai.

Lúc về đến nhà đã là chập choạng tối, gia đình đã chuẩn bị xong một bữa cơm thịnh soạn. Sau khi Tô Mạt gọi điện báo sẽ về nhà, Tô Đình Khiêm đã nhờ đầu bếp Ngô qua nhà phụ giúp nấu một bữa ngon.

Cả nhà đang chờ cô về, Lạc Lạc thì cứ đứng trên ban công chờ, sau khi nhìn thấy chiếc xe của Tô Dịch Viễn ở phía xa thì vội vã chạy xuống tầng, miệng còn ríu rít kêu: “Mẹ về rồi! Mẹ về rồi!”

Những người khác nghe thấy thế cũng vội đi theo.

Tô Mạt vừa mở cửa xe bước xuống, Lạc Lạc đã chạy bổ đến, nhào thẳng vào trong lòng Tô Mạt, ôm cô rồi nói: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm, sao mẹ không gọi điện về sớm chút, nếu biết thì con và chị đã bỏ huấn luyện, đi theo chú hai ra sân bay rồi… Hu hu…”

Lạc Lạc nói hồi lại nghẹn ngang họng không nói được nữa, hai mắt đỏ hoe, bắt đầu òa khóc.

Cậu bé nhớ mẹ lắm, nhưng chị nói, đàn ông con trai phải mạnh mẽ, mẹ đang ở nước ngoài, không được để mẹ lo lắng, thế nên cậu bé nhịn mãi, giờ mẹ về rồi, cậu bé không cần phải nhịn thêm nữa.

Mạc Ngọc Dung đi xuống, đứng quan sát con gái một hồi lâu, phát hiện con mình vẫn trắng tròn, không gầy mất lạng thịt nào, xem ra đi nước ngoài không phải chịu khổ gì lắm. Bà thấy Lạc Lạc khóc thì cười trêu: “Thằng bé này, mẹ về rồi còn khóc gì nữa.”

Nhưng nói thì nói thế, mắt bà cũng đã đỏ hoe. Từ sau khi Tô Mạt tòng quân đi đến Quảng Châu, đây là lần đầu tiên bà được gặp con gái sau một thời gian dài.

Tô Mạt thấy Lạc Lạc khóc cũng rơm rớm nước mắt, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé, ôm lấy cả An An với đôi mắt đỏ hoe đang đứng bên cạnh nhìn cô vào lòng. Cô tươi cười nhìn những người thân ra đón mình: “Con về rồi đây.”

Tô Đình Khiêm: “Về là tốt rồi, đói chưa? Mau vào đi, cơm nước xong xuôi hết rồi, lên là ăn được luôn.”

Tô Dịch Viễn xách hành lý của Tô Lạc ra khỏi xe, trêu chọc: “Úi xời, sao hôm nay cậu Lục sao thế? Là ai bắt nạt nhóc à? Sao khóc như mưa thế?”

Vừa nãy Lạc Lạc là nhất thời không kìm lòng nổi, khóc vài tiếng rồi nín ngay, giờ lại bị Tô Dịch Viễn chọc quên thì cậu bé ngượng ngùng rời khỏi vòng tay Tô Mạt, lau đi nước mắt, còn làm mặt quỷ với Tô Dịch Viễn.

“Cháu không hề khóc, là cháu thấy mẹ về nên mừng quá thôi! Hứ!”

Nhờ Tô Dịch Viễn mà mọi người lại vui vẻ lên tầng ăn cơm.

Trên bàn toàn là món Tô Mạt thích, thậm chí còn có mấy lon coca cola.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-421.html.]

“Đợt đầu năm đã phê duyệt là được dùng mấy thứ này rồi, nhưng chỉ được mua ở cửa hàng Hữu Nghị thôi, thế nên anh nhờ Từ Khải Phát mua mấy thùng về cho mọi người thử.” Tô Dịch Viễn nói.

Đáng tiếng mấy người lớn tuổi không thích uống mấy đồ có ga như thế này, bình thường chỉ có Tô Dịch Viễn và hai đứa nhỏ uống nên trong nhà còn dư kha khá. Nay anh ta nghĩ Tô Mạt đi nước ngoài về sẽ thích uống, thế nên mới dọn lên mâm.

Cả nhà vui vẻ ăn cơm, trong lúc ăn Tô Mạt đã kể về rất nhiều chuyện ở đứng, còn kể về cả nhà họ Tống.

Mặc dù trước đây Tô Cảnh bảo cô đừng thân thiết với nhà họ Tống quá, nhưng có thể hôm đó Tống Bình Chi đã ghi lòng tạc dạ lời dặn dò của Tô Cảnh, thỉnh thoảng sẽ đến thăm hỏi Tô Mạt, thậm chí còn mời Tô Mạt đến nhà họ Tống ăn cơm, song Tô Mạt lấy việc bận học làm cái cớ, từ chối không đi.

“Không ngờ ở bên kia nhà họ Tống lại quản lý cả xã hội đen.” Tô Đình Đức cảm thán, hai nhà quen thân nhau mấy đời, thế nên người lớn đều quen biết nhau.

“Chắc là nhờ quan hệ của ông ba Tống, trước đây lúc cha đi du học, ông ba Tống là một quản lý nhỏ của băng xã hội đen bên đó.” Tô Đình Khiêm nói.

Ông ba Tống là em út của ông cụ Tống, lớn hơn Tống Đình Khiêm mười mấy tuổi, ông ta đã đi du học từ sớm, sau này ở lại đó phát triển luôn. Lúc Tô Đình Khiêm du học, ông ba Tống còn thỉnh thoảng đến thăm họ.

“Em hiểu ý của anh họ, hình như ông ấy có ý định đưa cả nhà họ Tống về đầu tư trong nước, nhưng hình như không được thuận lợi cho lắm.”

“Trước đây A Cảnh có đến nói chuyện, bảo có ý về nước đầu tư. Giờ chính sách đã được ban hành hơn nửa năm rồi cũng có thấy mò về đâu, không biết bên đấy có ý gì nữa.”

“Nghe bảo bị cản trở, nói là bác cả bên đó không tán thành, thế nên mấy năm nay không tài nào đi nổi, nói tài chính của công ty là để đầu tư mở rộng thị trường châu Âu.”

“Nhưng anh ấy muốn đầu tư bằng vốn riêng, anh ấy chuẩn bị năm triệu đô la Mỹ, nói muốn đầu tư vào việc làm ăn của chúng ta.” Tô Mạt kể chuyện Tô Cảnh đến tìm cô.

Tô Cảnh không còn đủ sức để về khai phá trong nước, nhưng lại rất coi trong thị trường trong nước, không muốn mất đi cơ hội chiếm chỗ. Anh ta biết rõ sau khi Tô Mạt về nước sẽ kinh doanh, thế nên anh ta bán gia sản của mình lấy năm triệu đô la Mỹ, đưa cho Tô Mạt coi như tiền vốn đầu tư.

Mặc dù trong không gian của Tô Mạt có rất nhiều thứ quý giá, nhưng cô không có cơ hội thích hợp để đưa ra dùng. Hơn nữa, nếu cô không có cớ hợp lý nhưng lại lôi ra một khoảng tiền lớn, chắc chắn mọi người sẽ tố cáo cô lên bên đặc vụ.

Giờ Tô Cảnh góp tiền hợp tác, như thế thì nguồn tiền sẽ được hợp thức hóa, đương nhiên Tô Mạt không từ chối.

“Trừ năm triệu ra thì con cũng bảo anh ấy bán luôn đồ ông nội bảo đưa đi rồi, được một triệu rưỡi đô la.” Tô Mạt nói.

Trước đây Tô Mạt không dám nói chuyện bán đồ này qua điện thoại, mấy thứ này rất dễ bị giám sát, thời kỳ đầu của cải cách mở cửa, có nhiều chuyện vẫn chưa dám nói ra.

Mọi người không ngờ Tô Cảnh lại đưa cho họ năm triệu đô để kinh doanh, nhưng đây cũng là một nước đi hay.

Tô Đình Đức nhíu mày, Tô Cảnh đưa nhiều tiền đầu tư thế, nếu theo tỉ lệ bây giờ thì Tô Cảnh chiếm phần hơn, thế khác nào sau này cả nhà họ làm công cho anh ta?

Này giống như tiền hồi môn vậy, hơn nữa họ còn phải góp người góp sức, nói sao cũng phải nắm 80% cổ phần, nhiều lắm là cho tên nhóc Tô Cảnh đó 20% thôi. Như thế mới không cần lo đến khi làm ăn phát đạt sẽ có đám thiêu thân phá hoại.

“Có phải Từ Khải Phát quen biết nhiều với bên Hồng Kông không?” Tô Đình Đức hỏi.

“Đúng.” Tô Dịch Viễn gật đầu.

“Thế con đi hỏi xem cậu ta có tiện giúp chúng ta đưa một số đồ qua Hồng Kông bán không? Đến lúc đó cầm ít đồ đi, phải để vốn bên mình cũng được năm triệu.” Tô Đình Đức dặn dò.

“Vâng, con sẽ đi hỏi.” Hiếm khi ông già đồng ý bán đồ.

Bình Luận (0)
Comment