Đến giữa trưa, các thí sinh lớp một cuối cùng đã kết thúc kỳ thi cam go.
Ai cũng đói đến mức bụng kêu réo ầm ĩ, nhanh chân lê bước về nhà, những thời điểm sử dụng đầu óc vẫn luôn rất dễ đói bụng!
Sau khi về nhà ăn uống no đủ, đám thí sinh mới có tâm trạng la cà hỏi thăm đáp án.
Trên thực tế, nội dung của bài kiểm tra ngữ văn chủ yếu bao gồm 500 ký tự vừa được học, được kiểm tra dưới hình thức đặt câu, hoàn thành từ và đọc chính tả…
Viết đúng 5 từ sẽ nhận được một điểm, mọi người đều biết tổng cộng bản thân có thể nhận được bao nhiêu điểm.
Nhưng toán học không như thế, có thể dùng các phương pháp tính toán khác nhau đều giải ra đáp án đúng.
Từng bước tính toán, hay thậm chí chỉ cần liệt kê các công thức là có thể được điểm.
Và kết quả tính toán cuối cùng sẽ hơi khác do vấn đề về dấu thập phân.
Cho nên mọi người cũng không có cách nào chắc chắn đâu là kết quả đúng.
Điều tồi tệ nhất là kết quả cuối cùng của các thí sinh giống nhau, nhưng trên thực tế quá trình sai mà kết quả lại giống nhau, chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết...
Những gì bạn nghĩ lại không phải là sự thật mà chỉ là một mớ hỗn độn và bi thảm.
Thời điểm một số thí sinh đang cuống cuồng kiểm tra đáp án, một số đang nằm chơi bời, thì Nam đang ở tòa nhà dạy học điên cuồng chấm bài thi.
Có hơn một trăm bài kiểm tra cho mỗi môn học, thật sự hành hạ cổ tay...
Sau một buổi chiều bạo gan*, cuối cùng mọi người cũng biết được kết quả bài thi.
*Bạo gan ‘爆肝’: Chỉ hành động thường xuyên thức đêm sẽ ảnh hưởng đến gan.
Tổng cộng có 172 người tham gia kỳ thi lần này, tất cả mọi người đều thông qua bài thi trồng trọt.
Tỷ lệ thông qua môn ngữ văn là 97%, 5 người không thông qua.
Sau khi nhóc Nam xem xét, phát hiện trước khi bộ lạc Châm dọn vào thôn, lợi dụng thời gian buổi tối ở sơn động, nhóm dã nhân làm công đều tự học tập.
Chuyện này cũng bình thường, thời điểm bọn họ đến đã là giữa tháng giêng, lúc ấy các thành viên của Bộ lạc Châm đã học chương trình tiểu học được một tháng.
Bọn họ thuộc kiểu người tích cực học tập, chưa trải qua kỳ thi của các lớp học xoá mù chữ, trực tiếp tham gia vào kỳ thi cấp tiểu học, có gan tiếp nhận thử thách cũng là một chuyện tốt.
Mặc dù lần này không đạt tiêu chuẩn nhưng cũng đáng được cổ vũ.
Giáo viên Nam vung tay lên, đóng dấu hoa hồng nhỏ lên bài thi, sau đó viết tay lời phê bình: “Cố gắng nhé, rất tuyệt vời!”
Kết quả môn toán có chút bất ngờ, tỷ lệ đậu là 91%, 15 người không thông qua.
Hơn nữa trong số đó còn có một vài dã nhân của bộ lạc Châm.
Điều này khiến Nam cảm thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ tiến độ giảng dạy do cô sắp xếp quá nhanh hay sao? Hiện tại chỉ mới là chương trình tiểu học, không nên có quá nhiều bài thi không đạt tiêu chuẩn như thế chứ?
Lật qua lật lại mỗi bài thi, ôi, quên viết số lẻ, phép tính sai, 5x8=48 là cái quái gì đây? Còn có người chữ viết quá cẩu thả, viết dính vào nhau…
Cơ bản không phải không biết làm, công thức đều viết đúng, tất cả đều là do sơ ý dẫn đến việc tính toán sai!
Không nói thêm gì cả, tuần sau sẽ tổ chức thi lại…
Thành tích được sắp xếp theo số điểm từ cao xuống thấp, nhìn từ dưới lên trên, Quân Tiểu Nam phát hiện một điểm… rất thần kỳ.
Người lười biếng nổi danh của bộ lạc Châm, người đàn ông độc thân có đôi chân thối - Huân.
Toán học đạt 61 điểm, ngữ văn 60 điểm.
Cô lập tức lấy bài kiểm tra của lớp học xoá mù chữ từ tòa nhà tiếp viện, quả nhiên vào thời điểm ấy Huân cũng là người cuối cùng... vượt qua kỳ thi.
Hơn nữa, bài thi của Huân và người khác cũng không giống nhau, người khác bị trừ điểm vì viết sai, còn anh ấy căn bản là không biết, bỏ trống.
Lúc ấy giáo viên Nam còn cho rằng Huân không biết viết mới như thế, hiện tại nhìn lại xem…
Tốt lắm! Gia hoả này viết từ trước ra sau, trong lòng đánh giá đã đủ điểm chuẩn thì trực tiếp nộp bài thi!
Thế này cũng quá lười rồi!!
Nói cách khác, Huân cực kỳ thông minh, đầu óc rất nhanh nhạy, hơn nữa không chỉ nhạy bén ở mức bình thường…
Giáo viên Nam: Có học sinh ‘thông minh’ như vậy, thật sự không biết nên vui hay nên buồn…
Trước bữa tối, Nam dán bảng điểm lên bảng thông báo bên ngoài trường học.
Nhiều học sinh đã chờ đợi ở đây từ rất lâu, sau khi biết kết quả, tất nhiên có người vui mừng cũng có người lo lắng.
“Hô hô hô, tôi đã vượt qua!”
“Hì hì, tôi cũng vậy, cả hai môn đều hơn 80 điểm.”
“Oh, cậu cũng không tệ!”
Quân Tiểu Nam vòng quanh một vòng, quả nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Huân.
Cô quyết định đi đến nhà hỏi thăm gia đình.
“Thịch thịch thịch!”
Đến nơi, Nam đưa tay gõ cửa
Một lúc lâu sau, bên trong mới truyền đến âm thanh đáp lại nghe chẳng có tinh thần.
“Cửa không khóa.”
Quân Tiểu Nam: “... Không khóa cửa cũng không cần ra mở cửa, cũng khá đấy!”
Đẩy cửa đi vào trong sân, trước mắt trống không, trong nhà ngoại trừ mấy dụng cụ cơ bản khi chia phòng thì không còn gì khác, không có đồ ăn thức uống, cũng không giặt đồ…
Còn Huân đang nằm trườn trên ghế ở tầng một, nhìn thấy Quân Tiểu Nam đến mới chậm rì đứng dậy nghênh đón đối phương.
Nam cũng không nói nhiều, lấy bài thi ra vào thẳng chủ đề, quả nhiên nhận được đáp án khẳng định.
Aiya, đứa nhỏ này, thật không biết nên nói gì cho tốt…
Bất quá Huân lại cho rằng, như vậy chẳng phải sẽ không cần trở thành thanh niên tốt hay sao?
Quá ngây thơ!
Nam đã tìm cho Huân một công việc vô cùng thích hợp.
“Trước mắt, bộ phận tài vụ của chúng ta vô cùng thiếu nhân tài như Huân thúc thúc đây!”
Kỳ thi toán lần này, liên quan đến rất nhiều phép tính và các suy luận giải đề.
Với kiểu bài thi này lại có thể tính chính xác điểm chuẩn khiến Quân Tiểu Nam vô cùng khâm phục.
Một khi đã như vậy thì có thể trở thành nhân viên kế toán…
Thời điểm có các khoản thu chi cần ghi chép sẽ nhớ, khi không có ghi chép sẽ không thêm vào, đồng thời yêu cầu một người có trí nhớ cực kỳ chính xác và đều đặn mạnh mẽ, điều này không phải rất phù hợp với Huân hay sao!
Vốn dĩ vừa mới nghe đề nghị này, Huân đã từ chối.
Hiện tại một ngày hắn đều làm việc tại công trường, mỗi bữa ăn ít đi một chút là có thể đủ ăn trong mấy ngày.
Đồng thời nếu ăn ít, thì không cần phải thường xuyên ra ngoài bài tiết, có thể dành nhiều thời gian ở nhà mỗi ngày, điều đó thật tuyệt…
Nếu hắn trở thành “nhân viên kế toán” nào đó, hắn sẽ phải làm việc năm ngày một tuần, như vậy sẽ khiến hắn mệt chết!
Chỉ là, kỹ năng diễn xuất của Nam thực sự xuất sắc...
“Chú Huân! Cứu thôn đi!”
“Ở thôn chúng ta, hiện tại không có mấy dã nhân giỏi toán như chú!”
“Các sổ sách hàng ngày trong trung tâm mua sắm được tôi và lão A Mỗ Sầm đau khổ ghi chép và tính toán…”
“Chúng tôi thực sự rất bận rộn không thể lo liệu hết mọi việc, hô hô hô…”
Nam vừa dứt lời thì lấy hai tay che mắt, đồng thời bắt đầu gào lên, thỉnh thoảng run rẩy đôi vai gầy.
Sau đó sử dụng khoảng cách giữa các ngón tay để trộm quan sát biểu cảm của đối phương.
“Aiya…”
Sau khi trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng khốc liệt và thể hiện một số biểu cảm khó nhận ra trên khuôn mặt, Huân khẽ thở dài.
Đối phương mới chỉ là một con non 21 tuổi, còn chưa trưởng thành, lại phải gánh vác bao nhiêu gánh nặng, suy tính đến chuyện hưng suy của một thôn cũng không dễ dàng…
Dù sao bản thân cũng đã 70 tuổi và đang ở độ tuổi sung sức nhất, nếu giúp được gì thì nên giúp.
Ít nhất thì phòng tài vụ rất gần với nhà ăn và nhà tắm sắp được xây dựng, ở văn phòng sẽ thuận tiện hơn là đi về nhà.
Hơn nữa ngồi ở văn phòng cũng sẽ không đổ mồ hôi nhiều, nếu không đổ nhiều mồ hôi thì không cần gửi quần áo đến phòng giặt, như vậy cũng bớt được chút việc!
Cuối cùng, ván cờ giữa hai bên đã đến hồi kết thúc, Nam đã đạt được mục đích, Huân cũng thành công gia nhập bộ phận tài vụ.
Nam: Nhà viết kịch vs kẻ lười biếng, nhà viết kịch thắng!
Huân: Để hắn nghĩ xem có thể bỏ bớt hành động dư thừa nào…