Bộ lạc Bôn, Bộ Lạc Ly, Bộ lạc Hoa, Bộ lạc Vũ - đây là năm bộ lạc này thuộc mảnh nhỏ của khu vực phía tây, hiện tại vẫn chưa gia nhập thôn xóm.
Vào sáng sớm, bọn họ đã được các thành viên của đội cận vệ ăn mặc chỉnh tề đến đón, rời khỏi bộ lạc xuất phát đi về phía thôn xóm.
Sau khi tăng cường nhân sự, đội hộ vệ hiện được chia thành 5 đội đi đón các bộ lạc, để lại một đội khác đứng trên bức tường cao của thôn làng, bất cứ lúc nào cũng có thể quan sát tình hình an ninh xung quanh thôn, nhân sự vừa đủ.
Dọc theo đường đi, tất cả các dã nhân của bộ lạc đều cảm nhận được sự an toàn chưa bao giờ có.
Trước đây, dù là bọn họ đi cùng đội ngũ đi săn đông đảo, phần lớn còn là dã nhân tráng niên cũng không có được khí thế như đội hộ vệ này.
Bọn họ cắt tóc ngắn, trang phục chỉnh tề, kiểu tóc đồng nhất, trang bị tương đồng, thậm chí vũ khí và tư thế hành quân cũng giống nhau.
Chỉ cần các đội trưởng hú còi với độ dài ngắn khác nhau, các thành viên đội bảo vệ có thể lập tức phản ứng bằng hành động tương ứng.
Hoặc thay đổi đội hình, hoặc yên lặng quan sát, hoặc tách các thành viên để quan sát trước sau, dù gặp nguy hiểm vẫn luôn có thể nhận diện và hóa giải nhanh chóng.
Dã nhân của bộ lạc Hoa đi trên đường, những người trẻ tuổi tùy ý cười nói, tán gẫu cùng nhau.
Có một dã nhân không chú ý liền bị thanh đại đao của lính canh chào đón.
Cậu thanh niên sợ đến mức lưng ướt đẫm mồ hôi.
Kết quả, thanh đao vẫn chưa hoàn toàn buông xuống thì từ bên cổ hắn đã rơi ra một cái đầu rắn đang há miệng rộng, ngay sau đó xác rắn không đầu cũng rơi xuống.
Hóa ra trên ngọn cây có một còn rắn độc lặng lẽ muốn đánh lén.
Sau khi đội viên đội hộ vệ giải quyết con rắn độc, liền tiện tay nhặt xác và đầu rắn lên sau đó tiếp tục tuần tra
Cậu thanh niên: “…Thật đẹp trai!”
Đội viên hộ vệ: Nọc độc trên răng rắn có thể bôi lên phi tiêu làm vũ khí ám sát, thân có thể làm thức ăn, da rắn có thể làm bao tay cho mẹ…
Đội trưởng: Làm tốt lắm, những dã nhân đi theo Thánh Nữ nhất định keo kiệt như vậy, không đúng - cái này gọi là tính toán tỉ mỉ!
Những dã nhân từ các bộ lạc khác trèo đèo lội suối, cuối cùng trước buổi trưa đã đến Liên Minh bộ lạc phía Tây.
Vừa bước vào cổng thôn, mọi người đều kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh…”
“Chào mừng, chào mừng, nhiệt liệt chào mừng…”
Những người dân của thôn liên minh bộ lạc phía Tây đang cầm những bông hoa lớn màu đỏ rực rỡ (hoa giả và thân thiện với môi trường), bước những bước chân xiêu vẹo, trên môi nở nụ cười sảng khoái, đứng hai bên con đường ở cổng phía tây của thôn, hoan nghênh những dã nhân từ các bộ lạc khác nhau đến xem mắt.
Dân làng đều mặc quần áo dệt bằng vải mềm.
Lão dã nhân mặc áo cộc tay, quần tây, giày thể thao đế dày, dù sao cũng thoải mái biết bao.
Có giống cái trẻ tuổi không sợ lạnh, còn chưa đến hè đã mặc váy ngắn để lộ bắp đùi thon đẹp.
Thoạt nhìn đã thấy có thể sinh dưỡng những đứa con khỏe mạnh!
Đôi mắt rực lửa của những giống đực ở cùng độ tuổi phát ra ánh hào quang, họ không thể ưỡn ngực lên trời để thể hiện sự hùng dũng và mạnh mẽ của bản thân.
Mà giống đực trong thôn trên cổ đều đeo rất nhiều trang sức làm từ răng của các loài thú rừng như vòng cổ, khuyên tai… trông đầy hoang dã và tỏa nắng.
“Chị, chị xem, kia có không phải là… răng của Hổ răng kiếm à!”
“Nói bậy! Tuy rằng răng nhìn rất giống, nhưng làm sao nhiều nam nhân có thể có được như thế! Hổ răng kiếm thật sự rất hung mãnh!”
Chỉ một thoáng, nhóm dã nhân của các bộ lạc bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Mà trong lòng nhóm thủ lĩnh của các bộ lạc cũng có những tính toán không giống nhau.
Hai má của các dã nhân trong thôn tròn hồng nhuận, vừa nhìn thấy đã biết đều được ăn no ngủ kỹ, dáng vẻ tràn đầy sức sống.
Còn có mấy con non đáng yêu, trong tay cầm bong bóng đủ màu sắc đưa cho nhóm dã nhân mới vào thôn.
“Chào mừng mọi người đến với liên minh các bộ lạc phía Tây.”
Giọng nói non nớt của đàn con luôn khiến người ta bất giác mềm lòng.
“Mọi người đi đường vất vả rồi, chúng ta cùng nhau đến căng tin ăn cơm trước, sau đó thì đi nghỉ ngơi.”
Nam cho những dã nhân của năm bộ tộc một chút thời gian để phản ứng, rồi đứng dậy. Từ bên trong tòa nhà tiếp viện, nhiều chiếc xe cũ xuất hiện, vẫn là loại dùng năng lượng mặt trời.
Nhóm dã nhân trong thôn mấy ngày nay đã quen với việc này.
Bên trong trung tâm mua sắm có bán không chỉ xe cũ mà còn cả xe đạp.
Mặc dù giá bán không rẻ, loại trước giá 50 đồng một chiếc, loại sau giá 10 đồng một chiếc.
50 đồng là tiền công của những dã nhân phải làm việc chăm chỉ trong nhiều ngày, mặc dù giá bán khá đắt nhưng vẫn có dã nhân mua được.
Ví dụ dã nhân nổi tiếng lười nhác như Huân, chỉ cần bớt ít việc tuyệt đối sẽ không động tay động chân!
Không có đủ tiền cũng không sao, mượn Nam 50 tệ mua xe trước rồi tính sau, dù sao cũng sẽ được trả lương kế toán…
Cũng có một số gia đình có nhiều công nhân đi làm kiếm tiền, ai cũng tiết kiệm được rất nhiều, nghiến răng nghiến lợi cũng có thể trả được 50 đồng.
Chủ yếu là những lão dã nhân đi đón mấy đứa nhỏ ở nhà trẻ, đi múc nước ở giếng, đến căn tin mua cơm, đi siêu thị mua đồ, có món đồ như xe thật sự rất thuận tiện.
Hơn nữa cách dùng cũng đơn giản, chỉ cần mang ra phơi nắng khi trời nắng to là có thể sử dụng được vài ngày.