Thật ra, bên trong tòa nhà tiếp viện của nhóc Nam còn có mấy cửa hàng 4S, xăng cũng có nhưng trước mặt cô cũng không lấy ô tô ra.
Một là ô tô quá nặng, hiện tại đường trong thôn đều là đường đất, rất dễ hỏng.
Thêm nữa là tốc độ ô tô quá nhanh, tốt nhất nên học tập một cách có hệ thống và thi lấy bằng lái trước khi lái xe.
Nhưng xe tay ga cũ thì khác, dù có phóng nhanh đến mấy cũng chỉ mấy chục km, tốc độ cũng xem như là an toàn.
Xe đạp còn có thể phanh bất cứ lúc nào và dừng lại bất cứ lúc nào, không gây nguy hiểm cho bản thân và mọi người xung quanh.
Hơn nữa hai phương tiện này rất dễ học và không khó sử dụng.
Từ khi những chiếc xe đạp, xe tay ga đời cũ được tung ra ở các trung tâm thương mại, đã có một vài người sớm mua về tay, sau đó người thân, bạn bè thay phiên nhau ghé qua nhà, được sờ tận tay và chạy thử.
Dù sao thì cũng mới lạ, cũng rất muốn có, sau đó âm thầm tiết kiệm tiền.
Những người trong thôn đã quen thuộc với mấy thứ này, nhưng đối với những dã nhân của năm bộ lạc mới đến thì lại vô cùng xa lạ.
Hầu hết họ đều cảm thấy rất e sợ trong lòng.
“Đây là loại dã thú gì vậy? Da có phản quang, một số màu đỏ, một số màu lam, một số màu xanh lục!”
“Không những xuất hiện âm thầm mà còn chạy nhanh như bay!”
“Hả? Tại sao người dân trong thôn lại chủ động đi đến miệng quái vật?”
“Các người cũng thật biết các chơi…”
Có gần một trăm chiếc xe tay ga cũ ở hiện trường, sau khi Nam giao cho dân làng làm tài xế, thì bắt đầu mời các dã nhân khác lên xe
“Mọi người dựa theo tuổi tác, từng nhóm đi theo người trong thôn, ưu tiên các lão dã nhân và trẻ nhỏ nhé...”
Chiếc xe đời cũ mà Nam đưa ra là loại tương đối lớn, có thể chở 6, 7 người một lúc, rộng rãi thoải mái, có lẽ khuyết điểm duy nhất là không thể lái quá nhanh.
Nhưng đây là so với ô tô, nếu so với tốc độ dã nhân đi bộ thì đương nhiên là nhanh hơn rất nhiều.
Mọi người có mặt ở cổng thôn, nhà ăn ở trung tâm của thôn cách đó 2,5 km.
Hơn trăm chiếc xe đồng thời xuất phát, trong vòng hai ba lượt, tất cả các dã nhân đều được chở đến đó.
Rất nhiều dã nhân lần đầu tiên ngồi xe, nhìn cảnh vật hai bên đường di chuyển ‘như bay’, đều có chút khinh ngạc không nói nên lời.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là khu vực trồng rau giống được bao quanh bởi bức tường cao, lá mới mọc giòn non mọng nước khiến các dã nhân vô cùng yêu thích.
Sau khi đi qua một khoảng đất trống rộng lớn, có những dãy nhà ngay ngắn được gọi là nhà cửa, nghe nói chỉ cần trở thành thôn dân ở nơi này là có thể vào ở. Nhà cửa rộng rãi sáng sủa, đông ấm hạ mát, không biết thoải mái hơn hang động bao nhiêu lần!
Những dã nhân muốn ‘di dân’ bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
Nhưng, điều khiến mọi người an tâm nhất chính là cánh cửa dày kia, được gọi là cửa gỗ.
Đợi sau khi nhóm dã nhân cuối cùng khỏi cổng thôn, cánh cửa gỗ khổng lồ từ trên cao dần dần hạ xuống, phát ra âm thanh mạnh mẽ.
Âm thanh nghe rất kiên định!
Tường dày như vậy, cửa lớn nặng nề như vậy, đoán chừng ngoại trừ phi thú, còn hung thú chạy trên mặt đất bằng phẳng, đều không thể đi vào!
Thảo nào, thảo nào những dã nhân trong thôn dường như đang sống rất thoải mái và yên bình.
Vốn dĩ, theo phong tục của những bộ lạc thông gia ở phía tây này, mỗi mùa xuân, gần những tháng cuối cùng của mùa hè, các dã nhân của mỗi bộ tộc sẽ lựa chọn một nơi an toàn hơn để tổ chức tụ hội.
Bình thường sẽ kéo dài khoảng ba ngày.
Vào ban ngày, giống đực sẽ săn mồi còn giống cái sẽ hái lượm trái cây và rau dại.
Buổi tối, mọi người tụ tập bên nhau ca hát nhảy múa, tặng quà cho nhau.
Nếu thấy thuận mắt, đêm đó có thể tìm một rừng cây nhỏ lăn qua lăn lại.
Nhưng, điều này không đại diện cho việc giống đực chiếm được trái tim của giống cái.
Có lẽ buổi tối hôm sau, người kết hôn không phải là hắn.
Bởi vì giống cái có thể sinh con, số lượng lại ít hơn giống đực, có nên có quyền ưu tiên được lựa chọn.
Dùa sao qua ba ngày khảo sát, giống cái và người nhà đều vừa lòng đối với giống đực thì cuối cùng mới gả giống cái đi.
Nhưng trong toàn bộ quá trình, không có yêu cầu các dã nhân của một bộ lạc nào đó phải cung cấp thức ăn.
Như thường lệ, tình hình năm nay chắc hẳn cũng sẽ giống với những năm trước.
Tuy nhiên năm nay, nhóc Nam chủ động đề nghị chu cấp cho tất cả các bộ lạc mọi chi phí ăn ở trong suốt thời gian diễn ra đại hội tìm kiếm phối ngẫu, với điều kiện là bọn họ phải tụ họp ở thôn xóm của bộ lạc Châm.
Chuyện này thì có gì không đồng ý cơ chứ, đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống!
Nam: Bánh của tôi có nhân nhưng không dễ ăn như vậy, mọi người thử sinh hoạt trong thôn ba ngày này xem thế nào.
Mặc dù đây là buổi tụ hội của những người trẻ tuổi, nhưng nếu nhóm thanh nhiên trai tráng trong động đều rời đi, chỉ có những lão dã nhân ở lại trong sơn động cũng không an toàn.
Vì vậy, mỗi năm vào thời điểm diễn ra đại hội tìm kiếm phối ngẫu đại hội theo đuổi người tình, toàn bộ dã nhân đều cùng nhau rời khỏi động.
Nếu tất cả những dã nhân của tám bộ lạc ở phía tây tụ họp lại, Nhóc Nam ước tính có khoảng 1500 người.
Cũng may nhà ăn có không gian rộng rãi, lại có hai lầu, nếu không có lẽ không chứa được nhiều dã nhân như vậy.
Tác giả có chuyện nói:
Nhóc Nam: Tới đây… rất sung sướng nha